古诗词

上汉谣

范仲淹

真人累阴德,闻之三十天。zhēn rén lèi yīn dé,wén zhī sān shí tiān。
一朝鸾鹤来,高举为神仙。yī cháo luán hè lái,gāo jǔ wèi shén xiān。
冉冉去红尘,飘飘凌紫烟。rǎn rǎn qù hóng chén,piāo piāo líng zǐ yān。
下有修真者,望拜何拳拳。xià yǒu xiū zhēn zhě,wàng bài hé quán quán。
愿君银台上,侍帝玉案前。yuàn jūn yín tái shàng,shì dì yù àn qián。
当有人间问,请为天下宣。dāng yǒu rén jiān wèn,qǐng wèi tiān xià xuān。
自从混沌死,淳风日衰靡。zì cóng hùn dùn sǐ,chún fēng rì shuāi mí。
百王道不同,万物情多诡。bǎi wáng dào bù tóng,wàn wù qíng duō guǐ。
尧舜累代仁,弦歌始能治。yáo shùn lèi dài rén,xián gē shǐ néng zhì。
桀纣一旦非,宗庙自然毁。jié zhòu yī dàn fēi,zōng miào zì rán huǐ。
是非既循环,兴亡亦继轨。shì fēi jì xún huán,xīng wáng yì jì guǐ。
福至在朱门,祸来先赤子。fú zhì zài zhū mén,huò lái xiān chì zi。
尝闻自天意,天意岂如此。cháng wén zì tiān yì,tiān yì qǐ rú cǐ。
何为治乱间,多言历数尔。hé wèi zhì luàn jiān,duō yán lì shù ěr。
愿天赐吾君,如天千万春。yuàn tiān cì wú jūn,rú tiān qiān wàn chūn。
明与日月久,恩将雨露均。míng yǔ rì yuè jiǔ,ēn jiāng yǔ lù jūn。
帝力何可见,物情自欣欣。dì lì hé kě jiàn,wù qíng zì xīn xīn。
人复不言天,天亦不伤人。rén fù bù yán tiān,tiān yì bù shāng rén。
天人两相忘,逍遥何有乡。tiān rén liǎng xiāng wàng,xiāo yáo hé yǒu xiāng。
吾当饮且歌,不知羲与黄。wú dāng yǐn qiě gē,bù zhī xī yǔ huáng。
范仲淹

范仲淹

范仲淹(989-1052年),字希文,汉族,北宋著名的政治家、思想家、军事家、文学家,世称“范文正公”。范仲淹文学素养很高,写有著名的《岳阳楼记》。 范仲淹的作品>>

猜您喜欢

陈质殿丞挽歌词

范仲淹

贤者逝如斯,皇天岂易知。xián zhě shì rú sī,huáng tiān qǐ yì zhī。
众人皆堕泪,君子欲安碑。zhòng rén jiē duò lèi,jūn zi yù ān bēi。
几世传清白,满乡称孝慈。jǐ shì chuán qīng bái,mǎn xiāng chēng xiào cí。
贤哉生令嗣,遗秀在兰芝。xián zāi shēng lìng sì,yí xiù zài lán zhī。

应制赏花钓鱼

范仲淹

万汇嘉亨日,皇心豫宴辰。wàn huì jiā hēng rì,huáng xīn yù yàn chén。
华林新濯雨,灵沼正涵春。huá lín xīn zhuó yǔ,líng zhǎo zhèng hán chūn。
帝幄纷仙花,天钩掷锦鳞。dì wò fēn xiān huā,tiān gōu zhì jǐn lín。
洋洋颁睿唱,赓颂浃簪绅。yáng yáng bān ruì chàng,gēng sòng jiā zān shēn。

过馀杭白塔寺

范仲淹

登临江上寺,迁客特依依。dēng lín jiāng shàng sì,qiān kè tè yī yī。
远水欲无际,孤舟曾未归。yuǎn shuǐ yù wú jì,gū zhōu céng wèi guī。
乱峰藏好处,幽鹭得闲飞。luàn fēng cáng hǎo chù,yōu lù dé xián fēi。
多少天真趣,遥心结翠微。duō shǎo tiān zhēn qù,yáo xīn jié cuì wēi。

西溪书事

范仲淹

卑栖曾未托椅梧,敢议雄心万里途。bēi qī céng wèi tuō yǐ wú,gǎn yì xióng xīn wàn lǐ tú。
蒙叟自当齐黑白,子牟何必怨江湖。méng sǒu zì dāng qí hēi bái,zi móu hé bì yuàn jiāng hú。
秋天响亮频闻鹤,夜海朣胧每见珠。qiū tiān xiǎng liàng pín wén hè,yè hǎi tóng lóng měi jiàn zhū。
一醉一吟疏懒甚,溪人能信解嘲无。yī zuì yī yín shū lǎn shén,xī rén néng xìn jiě cháo wú。

得李四宗易书

范仲淹

秋风海上忆神交,江外书来慰寂寥。qiū fēng hǎi shàng yì shén jiāo,jiāng wài shū lái wèi jì liáo。
松柏旧心当化石,埙篪新韵似闻韶。sōng bǎi jiù xīn dāng huà shí,xūn chí xīn yùn shì wén sháo。
须期管鲍垂千古,不学张陈负一朝。xū qī guǎn bào chuí qiān gǔ,bù xué zhāng chén fù yī cháo。
三复荆州无限意,王孙芳草路遥遥。sān fù jīng zhōu wú xiàn yì,wáng sūn fāng cǎo lù yáo yáo。

欧伯起相访

范仲淹

海涯牢落若为怀,惟子相过未忍回。hǎi yá láo luò ruò wèi huái,wéi zi xiāng guò wèi rěn huí。
劲草不随风偃去,孤桐何意凤飞来。jìn cǎo bù suí fēng yǎn qù,gū tóng hé yì fèng fēi lái。
樽藏金醴迟迟进,匣锁云和特特开。zūn cáng jīn lǐ chí chí jìn,xiá suǒ yún hé tè tè kāi。
万古功名有天命,浩然携手上春台。wàn gǔ gōng míng yǒu tiān mìng,hào rán xié shǒu shàng chūn tái。

酬滕子京同年

范仲淹

谢家风雅若为酬,散吏方耽海上游。xiè jiā fēng yǎ ruò wèi chóu,sàn lì fāng dān hǎi shàng yóu。
疏懒几忘传笔梦,寂寥仍有负薪忧。shū lǎn jǐ wàng chuán bǐ mèng,jì liáo réng yǒu fù xīn yōu。
欲歌兰雪归真隐,敢向簪轩竞急流。yù gē lán xuě guī zhēn yǐn,gǎn xiàng zān xuān jìng jí liú。
如共茂先瞻气象,莫言神物在南州。rú gòng mào xiān zhān qì xiàng,mò yán shén wù zài nán zhōu。

赠馀杭唐异处士

范仲淹

名动公卿四十秋,相逢仍作旅人游。míng dòng gōng qīng sì shí qiū,xiāng féng réng zuò lǚ rén yóu。
青山欲买难开口,白发思归易满头。qīng shān yù mǎi nán kāi kǒu,bái fā sī guī yì mǎn tóu。
厌入市廛如海燕,可堪云水属江鸥。yàn rù shì chán rú hǎi yàn,kě kān yún shuǐ shǔ jiāng ōu。
故乡知己方都督,千树春浓种橘休。gù xiāng zhī jǐ fāng dōu dū,qiān shù chūn nóng zhǒng jú xiū。

和沈书记同访林处士

范仲淹

山中宰相下岩扃,静接游人笑傲行。shān zhōng zǎi xiāng xià yán jiōng,jìng jiē yóu rén xiào ào xíng。
碧嶂浅深骄晚翠,白云舒卷看春晴。bì zhàng qiǎn shēn jiāo wǎn cuì,bái yún shū juǎn kàn chūn qíng。
烟潭共爱鱼方乐,樵爨谁欺雁不鸣。yān tán gòng ài yú fāng lè,qiáo cuàn shuí qī yàn bù míng。
莫道隐君同德少,樽前长揖圣贤清。mò dào yǐn jūn tóng dé shǎo,zūn qián zhǎng yī shèng xián qīng。

与人约访林处士阻雨因寄

范仲淹

闲约诸公扣隐扃,江天风雨忽飘零。xián yuē zhū gōng kòu yǐn jiōng,jiāng tiān fēng yǔ hū piāo líng。
方怜春满王孙草,可忍云遮处士星。fāng lián chūn mǎn wáng sūn cǎo,kě rěn yún zhē chù shì xīng。
蕙帐未容登末席,兰舟无赖寄前汀。huì zhàng wèi róng dēng mò xí,lán zhōu wú lài jì qián tīng。
湖山早晚逢晴霁,重待寻仙入翠屏。hú shān zǎo wǎn féng qíng jì,zhòng dài xún xiān rù cuì píng。

试笔

范仲淹

偶缘疏拙得天真,岂问前途屈与伸。ǒu yuán shū zhuō dé tiān zhēn,qǐ wèn qián tú qū yǔ shēn。
车马纵能欺倦客,江山犹可助骚人。chē mǎ zòng néng qī juàn kè,jiāng shān yóu kě zhù sāo rén。
懒如叔夜书盈几,狂似渊明酒满巾。lǎn rú shū yè shū yíng jǐ,kuáng shì yuān míng jiǔ mǎn jīn。
况有南窗姬易在,此心那更起纤尘。kuàng yǒu nán chuāng jī yì zài,cǐ xīn nà gèng qǐ xiān chén。

送石曼卿

范仲淹

河光岳色过秦关,英气飘飘酒满颜。hé guāng yuè sè guò qín guān,yīng qì piāo piāo jiǔ mǎn yán。
贾谊书成动西汉,谢安人笑起东山。jiǎ yì shū chéng dòng xī hàn,xiè ān rén xiào qǐ dōng shān。
亨途去觉云天近,旧隐回思水石闲。hēng tú qù jué yún tiān jìn,jiù yǐn huí sī shuǐ shí xián。
此道圣朝如不坠,疏封宜在立谭间。cǐ dào shèng cháo rú bù zhuì,shū fēng yí zài lì tán jiān。

送吴安道学士知崇州

范仲淹

一麾轻去奉兰羞,共惜清贤岂易求。yī huī qīng qù fèng lán xiū,gòng xī qīng xián qǐ yì qiú。
筮易暗惊鸣鹤远,赋诗深望白驹留。shì yì àn jīng míng hè yuǎn,fù shī shēn wàng bái jū liú。
古来经纬心皆晓,闲处光阴发半秋。gǔ lái jīng wěi xīn jiē xiǎo,xián chù guāng yīn fā bàn qiū。
长孺之才同吏隐,相宽频上海边楼。zhǎng rú zhī cái tóng lì yǐn,xiāng kuān pín shàng hǎi biān lóu。

依韵酬周骙太博同年

范仲淹

孰敢先怀富贵图,良时须惜几嗟吁。shú gǎn xiān huái fù guì tú,liáng shí xū xī jǐ jiē xū。
众心可致巍巍主,上意思平两两符。zhòng xīn kě zhì wēi wēi zhǔ,shàng yì sī píng liǎng liǎng fú。
不称内朝裨耳目,多惭外补救皮肤。bù chēng nèi cháo bì ěr mù,duō cán wài bǔ jiù pí fū。
子陵滩畔观渔钓,无限残阳媚绿蒲。zi líng tān pàn guān yú diào,wú xiàn cán yáng mèi lǜ pú。

桐庐郡斋书事

范仲淹

千峰秀处白云骄,吏隐云边岂待招。qiān fēng xiù chù bái yún jiāo,lì yǐn yún biān qǐ dài zhāo。
数仞堂高谁富贵,一枝巢隐自逍遥。shù rèn táng gāo shuí fù guì,yī zhī cháo yǐn zì xiāo yáo。
杯中好物闲宜进,林下幽人静可邀。bēi zhōng hǎo wù xián yí jìn,lín xià yōu rén jìng kě yāo。
莫道官清无岁计,满山芝术长灵苗。mò dào guān qīng wú suì jì,mǎn shān zhī shù zhǎng líng miáo。
2411234567»