古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

思山吟

邵雍

看即青山与白云,寻思没量大功勋。kàn jí qīng shān yǔ bái yún,xún sī méi liàng dà gōng xūn。
未知乐处缘何事,岂止饥时会茹荤。wèi zhī lè chù yuán hé shì,qǐ zhǐ jī shí huì rú hūn。
千首拙诗难著怨,一樽芳醑别涵春。qiān shǒu zhuō shī nán zhù yuàn,yī zūn fāng xǔ bié hán chūn。
壶中日月长多少,能老红尘几辈人。hú zhōng rì yuè zhǎng duō shǎo,néng lǎo hóng chén jǐ bèi rén。

思山吟

邵雍

只恐身闲心未闲,心闲何必住云山。zhǐ kǒng shēn xián xīn wèi xián,xīn xián hé bì zhù yún shān。
果然得手情性上,更肯埋头利害间。guǒ rán dé shǒu qíng xìng shàng,gèng kěn mái tóu lì hài jiān。
动止未尝防忌讳,语言何复著机关。dòng zhǐ wèi cháng fáng jì huì,yǔ yán hé fù zhù jī guān。
不图为乐至于此,天马无踪自往还。bù tú wèi lè zhì yú cǐ,tiān mǎ wú zōng zì wǎng hái。

落花短吟

邵雍

满园桃李正离披,更被狂风非意吹。mǎn yuán táo lǐ zhèng lí pī,gèng bèi kuáng fēng fēi yì chuī。
长是忧愁初谢处,却须思念未开时。zhǎng shì yōu chóu chū xiè chù,què xū sī niàn wèi kāi shí。
奈何红艳易消歇,不似青阴少改移。nài hé hóng yàn yì xiāo xiē,bù shì qīng yīn shǎo gǎi yí。
九十日春都去尽,樽前安忍更颦眉。jiǔ shí rì chūn dōu qù jǐn,zūn qián ān rěn gèng pín méi。

芳草短吟

邵雍

花间水畔绿如茵,兴废曾经汉与秦。huā jiān shuǐ pàn lǜ rú yīn,xīng fèi céng jīng hàn yǔ qín。
占了山川无限地,愁伤今古几何人。zhàn le shān chuān wú xiàn dì,chóu shāng jīn gǔ jǐ hé rén。
严霜杀尽还逢雨,野火烧残又遇春。yán shuāng shā jǐn hái féng yǔ,yě huǒ shāo cán yòu yù chūn。
不那路傍多此物,农家长是费耕耘。bù nà lù bàng duō cǐ wù,nóng jiā zhǎng shì fèi gēng yún。

垂柳短吟

邵雍

临溪拂水正依依,更被狂风来往吹。lín xī fú shuǐ zhèng yī yī,gèng bèi kuáng fēng lái wǎng chuī。
薄暮不胜烟幂幂,深春无奈日迟迟。báo mù bù shèng yān mì mì,shēn chūn wú nài rì chí chí。
谁家缥缈青罗帔,何处蹁跹金缕衣。shuí jiā piāo miǎo qīng luó pèi,hé chù pián xiān jīn lǚ yī。
犹恐离人肠未断,满天仍着乱花飞。yóu kǒng lí rén cháng wèi duàn,mǎn tiān réng zhe luàn huā fēi。

春水短吟

邵雍

雪消冰泮渌盈沟,翡翠鸳鸯得志秋。xuě xiāo bīng pàn lù yíng gōu,fěi cuì yuān yāng dé zhì qiū。
长恨远山遮不断,又疑别浦去难留。zhǎng hèn yuǎn shān zhē bù duàn,yòu yí bié pǔ qù nán liú。
绕堤杨柳轻轻拂,近岸新蒲细细抽。rào dī yáng liǔ qīng qīng fú,jìn àn xīn pú xì xì chōu。
满眼烟波杳无际,三吴特地送孤舟。mǎn yǎn yān bō yǎo wú jì,sān wú tè dì sòng gū zhōu。

清风短吟

邵雍

清风兴况未全衰,岂谓天心便弃遗。qīng fēng xīng kuàng wèi quán shuāi,qǐ wèi tiān xīn biàn qì yí。
长具斋庄缘读易,每惭疏散为吟诗。zhǎng jù zhāi zhuāng yuán dú yì,měi cán shū sàn wèi yín shī。
人间好景皆输眼,世上闲愁不到眉。rén jiān hǎo jǐng jiē shū yǎn,shì shàng xián chóu bù dào méi。
生长太平无事日,又还身老太平时。shēng zhǎng tài píng wú shì rì,yòu hái shēn lǎo tài píng shí。

暮春寄李审言龙图

邵雍

年年长是怕春深,每到春深病不任。nián nián zhǎng shì pà chūn shēn,měi dào chūn shēn bìng bù rèn。
伤酒情怀因小会,养花天气为轻阴。shāng jiǔ qíng huái yīn xiǎo huì,yǎng huā tiān qì wèi qīng yīn。
岁华易革向来事,节物难回老去心。suì huá yì gé xiàng lái shì,jié wù nán huí lǎo qù xīn。
唯有前轩堪静坐,临风想望旧知音。wéi yǒu qián xuān kān jìng zuò,lín fēng xiǎng wàng jiù zhī yīn。

初夏闲吟

邵雍

绿杨深处啭流莺,莺语犹能喜太平。lǜ yáng shēn chù zhuàn liú yīng,yīng yǔ yóu néng xǐ tài píng。
人享永年非不幸,天生珍物岂无情。rén xiǎng yǒng nián fēi bù xìng,tiān shēng zhēn wù qǐ wú qíng。
牡丹谢后紫樱熟,芍药开时斑笋生。mǔ dān xiè hòu zǐ yīng shú,sháo yào kāi shí bān sǔn shēng。
林下一般闲富贵,何尝更肯让公卿。lín xià yī bān xián fù guì,hé cháng gèng kěn ràng gōng qīng。

代书答开封府推官姚辅周郎中

邵雍

世态其如与愿违,必须言进是无知。shì tài qí rú yǔ yuàn wéi,bì xū yán jìn shì wú zhī。
遍将底事闲思处,不若西街极论时。biàn jiāng dǐ shì xián sī chù,bù ruò xī jiē jí lùn shí。
设有奇才能动世,奈何双鬓已如丝。shè yǒu qí cái néng dòng shì,nài hé shuāng bìn yǐ rú sī。
天边新月从来细,不为人间爱画眉。tiān biān xīn yuè cóng lái xì,bù wèi rén jiān ài huà méi。

代书寄濠倅张都官

邵雍

多惭吾亦未知音,天乐虽闻不许寻。duō cán wú yì wèi zhī yīn,tiān lè suī wén bù xǔ xún。
惠子相时情自好,庄生游处意能深。huì zi xiāng shí qíng zì hǎo,zhuāng shēng yóu chù yì néng shēn。
闲来略记一春事,老去难忘千里心。xián lái lüè jì yī chūn shì,lǎo qù nán wàng qiān lǐ xīn。
洛社交朋每相见,为吾因掉白头吟。luò shè jiāo péng měi xiāng jiàn,wèi wú yīn diào bái tóu yín。

诏三下答乡人不起之意

邵雍

生平不作皱眉事,天下应无切齿人。shēng píng bù zuò zhòu méi shì,tiān xià yīng wú qiè chǐ rén。
断送落花安用雨,装添旧物岂须春。duàn sòng luò huā ān yòng yǔ,zhuāng tiān jiù wù qǐ xū chūn。
幸逢尧舜为真主,且放巢由作外臣。xìng féng yáo shùn wèi zhēn zhǔ,qiě fàng cháo yóu zuò wài chén。
六十病夫宜揣分,监司无用苦开陈。liù shí bìng fū yí chuāi fēn,jiān sī wú yòng kǔ kāi chén。

和王安之少卿韵

邵雍

却恐乡人未甚知,相知深后又何疑。què kǒng xiāng rén wèi shén zhī,xiāng zhī shēn hòu yòu hé yí。
贫时与禄是可受,老后得官难更为。pín shí yǔ lù shì kě shòu,lǎo hòu dé guān nán gèng wèi。
自有林泉安素志,况无才业动丹墀。zì yǒu lín quán ān sù zhì,kuàng wú cái yè dòng dān chí。
荀杨若守吾儒分,免被韩文议小疵。xún yáng ruò shǒu wú rú fēn,miǎn bèi hán wén yì xiǎo cī。

依韵和刘职方见赠

邵雍

造物工夫意自深,从吾所乐是山林。zào wù gōng fū yì zì shēn,cóng wú suǒ lè shì shān lín。
少因多病不干禄,老为无才难动心。shǎo yīn duō bìng bù gàn lù,lǎo wèi wú cái nán dòng xīn。
花月静时行水际,蕙风香处卧松阴。huā yuè jìng shí xíng shuǐ jì,huì fēng xiāng chù wò sōng yīn。
闲窗一觉从容睡,愿当封侯与赐金。xián chuāng yī jué cóng róng shuì,yuàn dāng fēng hóu yǔ cì jīn。

崇德阁下答诸公不语禅

邵雍

浩浩长空走日轮,何烦苦苦辨根尘。hào hào zhǎng kōng zǒu rì lún,hé fán kǔ kǔ biàn gēn chén。
鹏程万里非由驾,鹤算三千别有春。péng chéng wàn lǐ fēi yóu jià,hè suàn sān qiān bié yǒu chūn。
铅锡点金终属假,丹青画马妄求真。qiān xī diǎn jīn zhōng shǔ jiǎ,dān qīng huà mǎ wàng qiú zhēn。
请观风急天寒夜,谁是当门定脚人。qǐng guān fēng jí tiān hán yè,shuí shì dāng mén dìng jiǎo rén。