古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

代书寄吴传正寺丞

邵雍

敦笃情怀世所稀,昔年今日事难追。dūn dǔ qíng huái shì suǒ xī,xī nián jīn rì shì nán zhuī。
雪霜未始寒无甚,松桂何尝色暂移。xuě shuāng wèi shǐ hán wú shén,sōng guì hé cháng sè zàn yí。
洛邑士人虽我信,天津风月只君知。luò yì shì rén suī wǒ xìn,tiān jīn fēng yuè zhǐ jūn zhī。
梦魂不悟东都远,依旧过从似旧时。mèng hún bù wù dōng dōu yuǎn,yī jiù guò cóng shì jiù shí。

洛下园池

邵雍

洛下园池不闭门,洞天休用别寻春。luò xià yuán chí bù bì mén,dòng tiān xiū yòng bié xún chūn。
纵游只却输闲客,遍入何尝问主人。zòng yóu zhǐ què shū xián kè,biàn rù hé cháng wèn zhǔ rén。
更小亭栏花自好,尽荒台榭景才真。gèng xiǎo tíng lán huā zì hǎo,jǐn huāng tái xiè jǐng cái zhēn。
虚名误了无涯事,未必虚名总到身。xū míng wù le wú yá shì,wèi bì xū míng zǒng dào shēn。

代书寄前洛阳簿陆刚叔秘校

邵雍

洛城官满振衣裾,尘土何由浼远途。luò chéng guān mǎn zhèn yī jū,chén tǔ hé yóu měi yuǎn tú。
道在幸逢清日月,眼明应见旧江湖。dào zài xìng féng qīng rì yuè,yǎn míng yīng jiàn jiù jiāng hú。
知行知止唯贤者,能屈能伸是丈夫。zhī xíng zhī zhǐ wéi xián zhě,néng qū néng shēn shì zhàng fū。
归去何妨趁残水,三吴还似向时无。guī qù hé fáng chèn cán shuǐ,sān wú hái shì xiàng shí wú。

代书寄南阳太守吕献可谏议

邵雍

一别星霜二纪中,升沉音问不相通。yī bié xīng shuāng èr jì zhōng,shēng chén yīn wèn bù xiāng tōng。
林间谈笑须归我,天下安危宜系公。lín jiān tán xiào xū guī wǒ,tiān xià ān wēi yí xì gōng。
万乘几前常蹇谔,百花洲上略从容。wàn chéng jǐ qián cháng jiǎn è,bǎi huā zhōu shàng lüè cóng róng。
不知月白风清夜,能忆伊川旧钓翁。bù zhī yuè bái fēng qīng yè,néng yì yī chuān jiù diào wēng。

重阳前一日作

邵雍

近来多病不堪言,长欲醺醺带醉眠。jìn lái duō bìng bù kān yán,zhǎng yù xūn xūn dài zuì mián。
新酒乍逢重九日,好花初接小春天。xīn jiǔ zhà féng zhòng jiǔ rì,hǎo huā chū jiē xiǎo chūn tiān。
自知命薄临头上,不愿事多来眼前。zì zhī mìng báo lín tóu shàng,bù yuàn shì duō lái yǎn qián。
唯有天津横落照,水声仍是旧潺湲。wéi yǒu tiān jīn héng luò zhào,shuǐ shēng réng shì jiù chán yuán。

依韵答友人

邵雍

百万貔貅动塞尘,朝廷委寄不轻人。bǎi wàn pí xiū dòng sāi chén,cháo tíng wěi jì bù qīng rén。
胡儿生事虽然浅,国士尽忠须是纯。hú ér shēng shì suī rán qiǎn,guó shì jǐn zhōng xū shì chún。
陇上悲歌应愤惋,林间酣饮但酸辛。lǒng shàng bēi gē yīng fèn wǎn,lín jiān hān yǐn dàn suān xīn。
欲陈一句好言语,只恐相知未甚真。yù chén yī jù hǎo yán yǔ,zhǐ kǒng xiāng zhī wèi shén zhēn。

读陶渊明归去来

邵雍

归去来兮任我真,事虽成往意能新。guī qù lái xī rèn wǒ zhēn,shì suī chéng wǎng yì néng xīn。
何尝不遇如斯世,其那难逢似此人。hé cháng bù yù rú sī shì,qí nà nán féng shì cǐ rén。
近暮特嗟时翳翳,向荣还喜木欣欣。jìn mù tè jiē shí yì yì,xiàng róng hái xǐ mù xīn xīn。
可怜六百馀年外,复有闲人继后尘。kě lián liù bǎi yú nián wài,fù yǒu xián rén jì hòu chén。

代书寄程正叔

邵雍

严亲出守剑门西,色养欢深世表仪。yán qīn chū shǒu jiàn mén xī,sè yǎng huān shēn shì biǎo yí。
唐相规模今历历,蜀民遨乐旧熙熙。táng xiāng guī mó jīn lì lì,shǔ mín áo lè jiù xī xī。
海棠洲畔停桡处,金雁桥边立马时。hǎi táng zhōu pàn tíng ráo chù,jīn yàn qiáo biān lì mǎ shí。
料得预忧天下计,不忘君者更为谁。liào dé yù yōu tiān xià jì,bù wàng jūn zhě gèng wèi shuí。

独赏牡丹

邵雍

赏花全易识花难,善识花人独倚栏。shǎng huā quán yì shí huā nán,shàn shí huā rén dú yǐ lán。
雨露功中观造化,神仙品里定容颜。yǔ lù gōng zhōng guān zào huà,shén xiān pǐn lǐ dìng róng yán。
寻常止可言时尚,奇绝方名出世间。xún cháng zhǐ kě yán shí shàng,qí jué fāng míng chū shì jiān。
赋分也须知不浅,算来消得一生闲。fù fēn yě xū zhī bù qiǎn,suàn lái xiāo dé yī shēng xián。

安乐窝中自贻

邵雍

物如善得终为美,事到巧图安有公。wù rú shàn dé zhōng wèi měi,shì dào qiǎo tú ān yǒu gōng。
不作风波于世上,自无冰炭到胸中。bù zuò fēng bō yú shì shàng,zì wú bīng tàn dào xiōng zhōng。
灾殃秋叶霜前坠,富贵春华雨后红。zāi yāng qiū yè shuāng qián zhuì,fù guì chūn huá yǔ hòu hóng。
造化分明人莫会,枯荣消得几何功。zào huà fēn míng rén mò huì,kū róng xiāo dé jǐ hé gōng。

和李审言龙图大雪

邵雍

万树琼花一夜开,都和天地色皑皑。wàn shù qióng huā yī yè kāi,dōu hé tiān dì sè ái ái。
素娥腰细舞将彻,白玉堂深曲又催。sù é yāo xì wǔ jiāng chè,bái yù táng shēn qū yòu cuī。
瓮牖书生方挟策,沙场甲士正衔枚。wèng yǒu shū shēng fāng xié cè,shā chǎng jiǎ shì zhèng xián méi。
幽人骨瘦欲清损,赖有时时酒一杯。yōu rén gǔ shòu yù qīng sǔn,lài yǒu shí shí jiǔ yī bēi。

和邢和叔学士见别

邵雍

世路如何若大东,相逢不待语言通。shì lù rú hé ruò dà dōng,xiāng féng bù dài yǔ yán tōng。
观君自比诸葛亮,顾我殊非黄石公。guān jūn zì bǐ zhū gé liàng,gù wǒ shū fēi huáng shí gōng。
讲道污隆无巨细,语时兴替有初终。jiǎng dào wū lóng wú jù xì,yǔ shí xīng tì yǒu chū zhōng。
出人才业尤须惜,慎勿轻为西晋风。chū rén cái yè yóu xū xī,shèn wù qīng wèi xī jìn fēng。

击壤吟

邵雍

人言别有洞中仙,洞里神仙恐妄传。rén yán bié yǒu dòng zhōng xiān,dòng lǐ shén xiān kǒng wàng chuán。
若俟灵丹须九转,必求朱顶更千年。ruò qí líng dān xū jiǔ zhuǎn,bì qiú zhū dǐng gèng qiān nián。
长年国里花千树,安乐窝中乐满悬。zhǎng nián guó lǐ huā qiān shù,ān lè wō zhōng lè mǎn xuán。
有乐有花仍有酒,却疑身是洞中仙。yǒu lè yǒu huā réng yǒu jiǔ,què yí shēn shì dòng zhōng xiān。

南园花竹

邵雍

花行竹径紧相挨,每日须行四五回。huā xíng zhú jìng jǐn xiāng āi,měi rì xū xíng sì wǔ huí。
因把花行侵竹种,且图竹径对花开。yīn bǎ huā xíng qīn zhú zhǒng,qiě tú zhú jìng duì huā kāi。
花香远远随衣袂,竹影重重上酒杯。huā xiāng yuǎn yuǎn suí yī mèi,zhú yǐng zhòng zhòng shàng jiǔ bēi。
谁道山翁少温润,这般红翠却长偎。shuí dào shān wēng shǎo wēn rùn,zhè bān hóng cuì què zhǎng wēi。

安乐窝中自讼吟

邵雍

不向红尘浪著鞭,唯求寡过尚无缘。bù xiàng hóng chén làng zhù biān,wéi qiú guǎ guò shàng wú yuán。
虚更蘧瑗知非日,谬历宣尼读易年。xū gèng qú yuàn zhī fēi rì,miù lì xuān ní dú yì nián。
发到白时难受彩,心归通后更何言。fā dào bái shí nán shòu cǎi,xīn guī tōng hòu gèng hé yán。
至阳之气方为玉,犹恐钻磨未甚坚。zhì yáng zhī qì fāng wèi yù,yóu kǒng zuān mó wèi shén jiān。