古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

六老相陪卿与郎,闲曹饶却不清狂。liù lǎo xiāng péi qīng yǔ láng,xián cáo ráo què bù qīng kuáng。
过从无事易成乐,职局向人难道忙。guò cóng wú shì yì chéng lè,zhí jú xiàng rén nán dào máng。
烟柳嫩垂低更绿,露桃红裛暖仍香。yān liǔ nèn chuí dī gèng lǜ,lù táo hóng yì nuǎn réng xiāng。
乘春醉卧花阴下,恰到花阴别是凉。chéng chūn zuì wò huā yīn xià,qià dào huā yīn bié shì liáng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

六翁谁让少年场,老不羞人任意狂。liù wēng shuí ràng shǎo nián chǎng,lǎo bù xiū rén rèn yì kuáng。
同向静中观物动,共于闲处看人忙。tóng xiàng jìng zhōng guān wù dòng,gòng yú xián chù kàn rén máng。
天心月满蟾蜍动,水面风微菡萏香。tiān xīn yuè mǎn chán chú dòng,shuǐ miàn fēng wēi hàn dàn xiāng。
肯信人间有忧事,新醅正熟景初凉。kěn xìn rén jiān yǒu yōu shì,xīn pēi zhèng shú jǐng chū liáng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

六人相聚会时康,著甚来由不放狂。liù rén xiāng jù huì shí kāng,zhù shén lái yóu bù fàng kuáng。
遍地园林同已有,满天风月助诗忙。biàn dì yuán lín tóng yǐ yǒu,mǎn tiān fēng yuè zhù shī máng。
文章高摘汉唐艳,骚雅浓薰李杜香。wén zhāng gāo zhāi hàn táng yàn,sāo yǎ nóng xūn lǐ dù xiāng。
水际竹边闲适处,更无尘事只清凉。shuǐ jì zhú biān xián shì chù,gèng wú chén shì zhǐ qīng liáng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

六客同游一醉乡,又非流俗所言狂。liù kè tóng yóu yī zuì xiāng,yòu fēi liú sú suǒ yán kuáng。
追游共喜清平久,唱和争寻警策忙。zhuī yóu gòng xǐ qīng píng jiǔ,chàng hé zhēng xún jǐng cè máng。
荐酒月陂林果熟,发茶金谷井泉香。jiàn jiǔ yuè bēi lín guǒ shú,fā chá jīn gǔ jǐng quán xiāng。
千年松下麾谈麈,襟袖无风亦自凉。qiān nián sōng xià huī tán zhǔ,jīn xiù wú fēng yì zì liáng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

见率野人成七老,野人唯解野疏狂。jiàn lǜ yě rén chéng qī lǎo,yě rén wéi jiě yě shū kuáng。
编排每日清吟苦,趁辨递年闲适忙。biān pái měi rì qīng yín kǔ,chèn biàn dì nián xián shì máng。
夏末喜尝新酒味,春初爱嗅早梅香。xià mò xǐ cháng xīn jiǔ wèi,chūn chū ài xiù zǎo méi xiāng。
问君何故须如此,不奈心头一点凉。wèn jūn hé gù xū rú cǐ,bù nài xīn tóu yī diǎn liáng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

林下狂歌不帖腔,帖腔安得谓之狂。lín xià kuáng gē bù tiē qiāng,tiē qiāng ān dé wèi zhī kuáng。
小车行处莺花闹,大笔落时神鬼忙。xiǎo chē xíng chù yīng huā nào,dà bǐ luò shí shén guǐ máng。
门掩柴荆阛阓远,墙开瓮牖薜萝香。mén yǎn chái jīng huán huì yuǎn,qiáng kāi wèng yǒu bì luó xiāng。
一般天下难寻物,洛浦清风拂面凉。yī bān tiān xià nán xún wù,luò pǔ qīng fēng fú miàn liáng。

人生长有两般愁

邵雍

人生长有两般愁,愁死愁生未易休。rén shēng zhǎng yǒu liǎng bān chóu,chóu sǐ chóu shēng wèi yì xiū。
或向利中穷力取,或于名上尽心求。huò xiàng lì zhōng qióng lì qǔ,huò yú míng shàng jǐn xīn qiú。
多思唯恐晚得手,未老已闻先白头。duō sī wéi kǒng wǎn dé shǒu,wèi lǎo yǐ wén xiān bái tóu。
我有何功居彼上,其间掉臂独无忧。wǒ yǒu hé gōng jū bǐ shàng,qí jiān diào bì dú wú yōu。

中秋月

邵雍

一年一度中秋夜,十度中秋九度阴。yī nián yī dù zhōng qiū yè,shí dù zhōng qiū jiǔ dù yīn。
求满直须当夜半,要明仍候到天心。qiú mǎn zhí xū dāng yè bàn,yào míng réng hòu dào tiān xīn。
无云照处情非浅,不睡观时意更深。wú yún zhào chù qíng fēi qiǎn,bù shuì guān shí yì gèng shēn。
徒爱古人诗句好,何堪千里共如今。tú ài gǔ rén shī jù hǎo,hé kān qiān lǐ gòng rú jīn。

试笔

邵雍

心在人躯号太阳,能于事上发辉光。xīn zài rén qū hào tài yáng,néng yú shì shàng fā huī guāng。
如何皎日照八表,得似灵台高一方。rú hé jiǎo rì zhào bā biǎo,dé shì líng tái gāo yī fāng。
家用平康贫不害,身无疾病瘦何妨。jiā yòng píng kāng pín bù hài,shēn wú jí bìng shòu hé fáng。
高吟大笑洛城里,看尽人间手脚忙。gāo yín dà xiào luò chéng lǐ,kàn jǐn rén jiān shǒu jiǎo máng。

试砚

邵雍

富贵傲人人未信,还知富贵去如何。fù guì ào rén rén wèi xìn,hái zhī fù guì qù rú hé。
常观静处光阴好,亦恐闲时思虑多。cháng guān jìng chù guāng yīn hǎo,yì kǒng xián shí sī lǜ duō。
日出自然天不暗,风来安得水无波。rì chū zì rán tiān bù àn,fēng lái ān dé shuǐ wú bō。
世间大有平田地,因甚须由捷径过。shì jiān dà yǒu píng tián dì,yīn shén xū yóu jié jìng guò。

问调鼎

邵雍

请将调鼎问于君,调鼎功夫敢预闻。qǐng jiāng diào dǐng wèn yú jūn,diào dǐng gōng fū gǎn yù wén。
只有盐梅难尽善,岂无姜桂助为辛。zhǐ yǒu yán méi nán jǐn shàn,qǐ wú jiāng guì zhù wèi xīn。
和羹必欲须求美,众口如何便得均。hé gēng bì yù xū qiú měi,zhòng kǒu rú hé biàn dé jūn。
慎勿轻言天下事,伊周殊不是庸人。shèn wù qīng yán tiān xià shì,yī zhōu shū bù shì yōng rén。

极论

邵雍

下有黄泉上有天,人人许住百来年。xià yǒu huáng quán shàng yǒu tiān,rén rén xǔ zhù bǎi lái nián。
还知虚过死万遍,都似不曾生一般。hái zhī xū guò sǐ wàn biàn,dōu shì bù céng shēng yī bān。
要识明珠须巨海,如求良玉必名山。yào shí míng zhū xū jù hǎi,rú qiú liáng yù bì míng shān。
先能了尽世间事,然后方言出世间。xiān néng le jǐn shì jiān shì,rán hòu fāng yán chū shì jiān。

学佛吟

邵雍

饱食丰衣不易过,日长时节奈愁何。bǎo shí fēng yī bù yì guò,rì zhǎng shí jié nài chóu hé。
求名少日投宣圣,怕死老年亲释迦。qiú míng shǎo rì tóu xuān shèng,pà sǐ lǎo nián qīn shì jiā。
妄欲断缘缘愈重,徼求去病病还多。wàng yù duàn yuán yuán yù zhòng,jiǎo qiú qù bìng bìng hái duō。
长江一片常如练,幸自无风又起波。zhǎng jiāng yī piàn cháng rú liàn,xìng zì wú fēng yòu qǐ bō。

观易吟

邵雍

一物其来有一身,一身还有一乾坤。yī wù qí lái yǒu yī shēn,yī shēn hái yǒu yī qián kūn。
能知万物备于我,肯把三才别立根。néng zhī wàn wù bèi yú wǒ,kěn bǎ sān cái bié lì gēn。
天向一中分体用,人于心上起经纶。tiān xiàng yī zhōng fēn tǐ yòng,rén yú xīn shàng qǐ jīng lún。
天人焉有两般义,道不虚行只在人。tiān rén yān yǒu liǎng bān yì,dào bù xū xíng zhǐ zài rén。

观书吟

邵雍

吁嗟四代帝王权,尽入区区一旧编。xū jiē sì dài dì wáng quán,jǐn rù qū qū yī jiù biān。
或让或争三万里,相因相革二千年。huò ràng huò zhēng sān wàn lǐ,xiāng yīn xiāng gé èr qiān nián。
唐虞事业谁能继,汤武功夫世莫传。táng yú shì yè shuí néng jì,tāng wǔ gōng fū shì mò chuán。
时既不同人又异,仲尼恶得不潸然。shí jì bù tóng rén yòu yì,zhòng ní è dé bù shān rán。