古诗词

依韵和三王少卿同过弊庐

邵雍

洛中诗有社,马上句如神。luò zhōng shī yǒu shè,mǎ shàng jù rú shén。
白首交情重,黄花节物新。bái shǒu jiāo qíng zhòng,huáng huā jié wù xīn。
见过心可荷,知愧道非淳。jiàn guò xīn kě hé,zhī kuì dào fēi chún。
寂寞西风里,身闲半古人。jì mò xī fēng lǐ,shēn xián bàn gǔ rén。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

依韵和王安之判监少卿

邵雍

人行一善已为优,何况夫君百行修。rén xíng yī shàn yǐ wèi yōu,hé kuàng fū jūn bǎi xíng xiū。
曩日慈闱贪眷恋,多年官路不追求。nǎng rì cí wéi tān juàn liàn,duō nián guān lù bù zhuī qiú。
官才少列辜清德,职异上庠尊白头。guān cái shǎo liè gū qīng dé,zhí yì shàng xiáng zūn bái tóu。
洛社逾时阻相见,许多欢意却还休。luò shè yú shí zǔ xiāng jiàn,xǔ duō huān yì què hái xiū。

老去吟

邵雍

老去无成不入时,中年养病只吟诗。lǎo qù wú chéng bù rù shí,zhōng nián yǎng bìng zhǐ yín shī。
因乘意思要舒放,肯把语言生事治。yīn chéng yì sī yào shū fàng,kěn bǎ yǔ yán shēng shì zhì。
世上闲愁都一致,人间何务更能为。shì shàng xián chóu dōu yī zhì,rén jiān hé wù gèng néng wèi。
携筇晚步天津畔,为报沙鸥慎勿飞。xié qióng wǎn bù tiān jīn pàn,wèi bào shā ōu shèn wù fēi。

鲜欢吟

邵雍

生不争名与争利,夫君何故鲜欢意。shēng bù zhēng míng yǔ zhēng lì,fū jūn hé gù xiān huān yì。
以道自重固有之,非理相干是无谓。yǐ dào zì zhòng gù yǒu zhī,fēi lǐ xiāng gàn shì wú wèi。
白日升天恐虚传,金貂换酒何曾醉。bái rì shēng tiān kǒng xū chuán,jīn diāo huàn jiǔ hé céng zuì。
谁云忧挠大于山,亦是人间常式事。shuí yún yōu náo dà yú shān,yì shì rén jiān cháng shì shì。

病起吟

邵雍

病作因循一月前,岂期为苦稍淹延。bìng zuò yīn xún yī yuè qián,qǐ qī wèi kǔ shāo yān yán。
朝昏饮食是难进,躯体虚羸不可言。cháo hūn yǐn shí shì nán jìn,qū tǐ xū léi bù kě yán。
既劝佳宾持酒盏,更将大笔写诗篇。jì quàn jiā bīn chí jiǔ zhǎn,gèng jiāng dà bǐ xiě shī piān。
始知心者气之帅,心快沉疴自释然。shǐ zhī xīn zhě qì zhī shuài,xīn kuài chén kē zì shì rán。

览照吟

邵雍

凌晨览照见皤然,自喜皤然一叟仙。líng chén lǎn zhào jiàn pó rán,zì xǐ pó rán yī sǒu xiān。
慷慨敢开天下口,分明高道世间言。kāng kǎi gǎn kāi tiān xià kǒu,fēn míng gāo dào shì jiān yán。
虽然天下本无事,不奈世间长有贤。suī rán tiān xià běn wú shì,bù nài shì jiān zhǎng yǒu xián。
自问此身何所用,此身唯称老林泉。zì wèn cǐ shēn hé suǒ yòng,cǐ shēn wéi chēng lǎo lín quán。

依韵和王安之少卿见戏安之非是弃尧夫吟

邵雍

安之殊不弃尧夫,亦恐傍人有厚诬。ān zhī shū bù qì yáo fū,yì kǒng bàng rén yǒu hòu wū。
开叔当初言得罪,希淳在后说无辜。kāi shū dāng chū yán dé zuì,xī chún zài hòu shuō wú gū。
悄然情意都如旧,刬地杯盘又见呼。qiāo rán qíng yì dōu rú jiù,chǎn dì bēi pán yòu jiàn hū。
始信岁寒心未替,安之殊不弃尧夫。shǐ xìn suì hán xīn wèi tì,ān zhī shū bù qì yáo fū。

小车吟

邵雍

自从三度绝韦编,不读书来十二年。zì cóng sān dù jué wéi biān,bù dú shū lái shí èr nián。
大?子中消白日,小车儿上看青天。dà piè zi zhōng xiāo bái rì,xiǎo chē ér shàng kàn qīng tiān。
闲为水竹云山主,静得风花雪月权。xián wèi shuǐ zhú yún shān zhǔ,jìng dé fēng huā xuě yuè quán。
俯仰之间无所愧,任他人谤似神仙。fǔ yǎng zhī jiān wú suǒ kuì,rèn tā rén bàng shì shén xiān。

同程郎中父子月陂上闲步吟

邵雍

草软沙平风细溜,云轻日淡柳低萎。cǎo ruǎn shā píng fēng xì liū,yún qīng rì dàn liǔ dī wēi。
狂言不记道何事,剧饮未尝如此杯。kuáng yán bù jì dào hé shì,jù yǐn wèi cháng rú cǐ bēi。
景好只知闲信步,朋欢那觉太开怀。jǐng hǎo zhǐ zhī xián xìn bù,péng huān nà jué tài kāi huái。
必期快作赏心事,却恐赏心难便来。bì qī kuài zuò shǎng xīn shì,què kǒng shǎng xīn nán biàn lái。

仲尼吟

邵雍

仲尼生鲁在吾先,去圣千馀五百年。zhòng ní shēng lǔ zài wú xiān,qù shèng qiān yú wǔ bǎi nián。
今日谁能知此道,当时人自比于天。jīn rì shuí néng zhī cǐ dào,dāng shí rén zì bǐ yú tiān。
皇王帝伯中原主,父子君臣万世权。huáng wáng dì bó zhōng yuán zhǔ,fù zi jūn chén wàn shì quán。
河不出图吾已矣,修经意思岂徒然。hé bù chū tú wú yǐ yǐ,xiū jīng yì sī qǐ tú rán。

自述二首

邵雍

何者堪名席上珍,都缘当日得师真。hé zhě kān míng xí shàng zhēn,dōu yuán dāng rì dé shī zhēn。
是知佚我无如老,惟喜放怀长似春。shì zhī yì wǒ wú rú lǎo,wéi xǐ fàng huái zhǎng shì chūn。
得志当为天下事,退居聊作水云身。dé zhì dāng wèi tiān xià shì,tuì jū liáo zuò shuǐ yún shēn。
胸中一点分明处,不负高天不负人。xiōng zhōng yī diǎn fēn míng chù,bù fù gāo tiān bù fù rén。

自述二首

邵雍

陆海卧龙收爪甲,辽天老鹤戢毛衣。lù hǎi wò lóng shōu zhǎo jiǎ,liáo tiān lǎo hè jí máo yī。
难攀骐骥日千里,易足鹪鹩巢一枝。nán pān qí jì rì qiān lǐ,yì zú jiāo liáo cháo yī zhī。
最好朋侪同放适,博高台榭与登跻。zuì hǎo péng chái tóng fàng shì,bó gāo tái xiè yǔ dēng jī。
云山胜处追寻遍,似我清闲更有谁。yún shān shèng chù zhuī xún biàn,shì wǒ qīng xián gèng yǒu shuí。

依韵和镇戎倅龚章屯田

邵雍

十五年前初见君,见君情意便如亲。shí wǔ nián qián chū jiàn jūn,jiàn jūn qíng yì biàn rú qīn。
虽然林下无他事,不那心间思故人。suī rán lín xià wú tā shì,bù nà xīn jiān sī gù rén。
万物比之论至底,丹诚到了总输真。wàn wù bǐ zhī lùn zhì dǐ,dān chéng dào le zǒng shū zhēn。
过从洛社胜诸处,何日能来共卜邻。guò cóng luò shè shèng zhū chù,hé rì néng lái gòng bo lín。

谢宋推官惠白牛

邵雍

毛如霜雪眼如朱,耳角方齐三尺馀。máo rú shuāng xuě yǎn rú zhū,ěr jiǎo fāng qí sān chǐ yú。
状异不将耕旷土,性驯宜用驾安车。zhuàng yì bù jiāng gēng kuàng tǔ,xìng xùn yí yòng jià ān chē。
水边牧处龙能扰,月下牵时兔可驱。shuǐ biān mù chù lóng néng rǎo,yuè xià qiān shí tù kě qū。
从此洛阳图㡠上,丹青人更着功夫。cóng cǐ luò yáng tú zhèng shàng,dān qīng rén gèng zhe gōng fū。

依韵和王安之少卿谢富相公诗

邵雍

宠辱见多恶足惊,出尘还喜自诚明。chǒng rǔ jiàn duō è zú jīng,chū chén hái xǐ zì chéng míng。
闲中气象乾坤大,静处光阴宇宙清。xián zhōng qì xiàng qián kūn dà,jìng chù guāng yīn yǔ zhòu qīng。
素业经纶无少愧,全功天地不虚生。sù yè jīng lún wú shǎo kuì,quán gōng tiān dì bù xū shēng。
野人何幸逢昌运,一百馀年天下平。yě rén hé xìng féng chāng yùn,yī bǎi yú nián tiān xià píng。

依韵和王安之少卿六老诗仍见率成七首

邵雍

六老皤然鬓似霜,纵心年至又非狂。liù lǎo pó rán bìn shì shuāng,zòng xīn nián zhì yòu fēi kuáng。
园池共选何妨胜,樽俎相欢未始忙。yuán chí gòng xuǎn hé fáng shèng,zūn zǔ xiāng huān wèi shǐ máng。
杖屦烂游千载运,衣巾浓惹万花香。zhàng jù làn yóu qiān zài yùn,yī jīn nóng rě wàn huā xiāng。
过从见率添成七,况复秋来亦渐凉。guò cóng jiàn lǜ tiān chéng qī,kuàng fù qiū lái yì jiàn liáng。