古诗词

安乐窝中看雪其二

邵雍

满目是瑶琚,贫家遂富如。mǎn mù shì yáo jū,pín jiā suì fù rú。
许观非许卖,宜惨不宜舒。xǔ guān fēi xǔ mài,yí cǎn bù yí shū。
醇酿装醺后,重衾造暖馀。chún niàng zhuāng xūn hòu,zhòng qīn zào nuǎn yú。
肯于人世上,造险较锱铢。kěn yú rén shì shàng,zào xiǎn jiào zī zhū。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

山村咏怀

邵雍

一去二三里,烟村四五家。yī qù èr sān lǐ,yān cūn sì wǔ jiā。
亭台六七座,八九十枝花。tíng tái liù qī zuò,bā jiǔ shí zhī huā。

大寒吟

邵雍

旧雪未及消,新雪又拥户。jiù xuě wèi jí xiāo,xīn xuě yòu yōng hù。
阶前冻银床,檐头冰钟乳。jiē qián dòng yín chuáng,yán tóu bīng zhōng rǔ。
清日无光辉,烈风正号怒。qīng rì wú guāng huī,liè fēng zhèng hào nù。
人口各有舌,言语不能吐。rén kǒu gè yǒu shé,yán yǔ bù néng tǔ。

无行吟

邵雍

无行少年子,京都来往频。wú xíng shǎo nián zi,jīng dōu lái wǎng pín。
功名一生事,歌酒十年春。gōng míng yī shēng shì,gē jiǔ shí nián chūn。
有数黄金尽,无情白发新。yǒu shù huáng jīn jǐn,wú qíng bái fā xīn。
朋从消散尽,赢得病随身。péng cóng xiāo sàn jǐn,yíng dé bìng suí shēn。

晚凉闲步

邵雍

得处亦多矣,风前任鬓班。dé chù yì duō yǐ,fēng qián rèn bìn bān。
年过半百外,天与一生闲。nián guò bàn bǎi wài,tiān yǔ yī shēng xián。
莹净云间月,分明雨后山。yíng jìng yún jiān yuè,fēn míng yǔ hòu shān。
中心无所愧,对此敢开颜。zhōng xīn wú suǒ kuì,duì cǐ gǎn kāi yán。

潜机吟

邵雍

世事观开日,人情看破时。shì shì guān kāi rì,rén qíng kàn pò shí。
一身都是我,瘦了又还肥。yī shēn dōu shì wǒ,shòu le yòu hái féi。
贷聚知朋聚,财离亲戚离。dài jù zhī péng jù,cái lí qīn qī lí。
目前常见此,焉得不潜机。mù qián cháng jiàn cǐ,yān dé bù qián jī。

依韵和张元伯职方岁除

邵雍

及正四十六,老去耻无才。jí zhèng sì shí liù,lǎo qù chǐ wú cái。
残腊方回律,新春又起灰。cán là fāng huí lǜ,xīn chūn yòu qǐ huī。
非唯忘利禄,况复外形骸。fēi wéi wàng lì lù,kuàng fù wài xíng hái。
白发已过半,光阴任自催。bái fā yǐ guò bàn,guāng yīn rèn zì cuī。

和张二少卿丈白菊

邵雍

清淡晓凝霜,宜乎殿颢商。qīng dàn xiǎo níng shuāng,yí hū diàn hào shāng。
自知能洁白,谁念独芬芳。zì zhī néng jié bái,shuí niàn dú fēn fāng。
岂为琼无艳,还惊雪有香。qǐ wèi qióng wú yàn,hái jīng xuě yǒu xiāng。
素英浮玉液,一色混瑶觞。sù yīng fú yù yè,yī sè hùn yáo shāng。

重阳日再到共城百源故居

邵雍

故国逢佳节,登临但可悲。gù guó féng jiā jié,dēng lín dàn kě bēi。
山川一梦外,风月十年期。shān chuān yī mèng wài,fēng yuè shí nián qī。
白发飘新鬓,黄花绕旧篱。bái fā piāo xīn bìn,huáng huā rào jiù lí。
乡人应笑我,昼锦是男儿。xiāng rén yīng xiào wǒ,zhòu jǐn shì nán ér。

过陕

邵雍

吾祖道何光,二南分一方。wú zǔ dào hé guāng,èr nán fēn yī fāng。
开周为太保,封陕辅成王。kāi zhōu wèi tài bǎo,fēng shǎn fǔ chéng wáng。
岁月装辽邈,山川造渺茫。suì yuè zhuāng liáo miǎo,shān chuān zào miǎo máng。
世孙虽不肖,犹解忆甘棠。shì sūn suī bù xiào,yóu jiě yì gān táng。

过潼关

邵雍

禁密因离乱,机闲为太平。jìn mì yīn lí luàn,jī xián wèi tài píng。
山河虽设险,道德岂容争。shān hé suī shè xiǎn,dào dé qǐ róng zhēng。
不究千一义,空传百二名。bù jiū qiān yī yì,kōng chuán bǎi èr míng。
遐方久无外,何复用鸡鸣。xiá fāng jiǔ wú wài,hé fù yòng jī míng。

登朝元阁

邵雍

绣岭岌层峦,岧峣十九盘。xiù lǐng jí céng luán,tiáo yáo shí jiǔ pán。
微微经雨后,杳杳出云端。wēi wēi jīng yǔ hòu,yǎo yǎo chū yún duān。
往事金舆远,遗踪玉像残。wǎng shì jīn yú yuǎn,yí zōng yù xiàng cán。
至今临渭水,依旧见长安。zhì jīn lín wèi shuǐ,yī jiù jiàn zhǎng ān。

新正吟

邵雍

蘧瑗知非日,宣尼读易年。qú yuàn zhī fēi rì,xuān ní dú yì nián。
人情止于是,天意岂徒然。rén qíng zhǐ yú shì,tiān yì qǐ tú rán。
立事情尤倦,思山兴益坚。lì shì qíng yóu juàn,sī shān xīng yì jiān。
谁能同此志,相伴老伊川。shuí néng tóng cǐ zhì,xiāng bàn lǎo yī chuān。

商山道中作

邵雍

十舍到商颜,虽遥不甚艰。shí shě dào shāng yán,suī yáo bù shén jiān。
东西溯洛水,表里看秦山。dōng xī sù luò shuǐ,biǎo lǐ kàn qín shān。
身在烟霞外,心存人子间。shēn zài yān xiá wài,xīn cún rén zi jiān。
庭闱况非远,自可指期还。tíng wéi kuàng fēi yuǎn,zì kě zhǐ qī hái。

小圃睡起

邵雍

门外似深山,天真信可还。mén wài shì shēn shān,tiān zhēn xìn kě hái。
轩裳奔走外,日月往来间。xuān shang bēn zǒu wài,rì yuè wǎng lái jiān。
有水园亭活,无风草木闲。yǒu shuǐ yuán tíng huó,wú fēng cǎo mù xián。
春禽破幽梦,枝上语绵蛮。chūn qín pò yōu mèng,zhī shàng yǔ mián mán。

初秋

邵雍

夏去暑犹在,雨馀凉始来。xià qù shǔ yóu zài,yǔ yú liáng shǐ lái。
阶前已流水,天外尚惊雷。jiē qián yǐ liú shuǐ,tiān wài shàng jīng léi。
曲几静中隐,衡门闲处开。qū jǐ jìng zhōng yǐn,héng mén xián chù kāi。
壮心都已矣,何事更装怀。zhuàng xīn dōu yǐ yǐ,hé shì gèng zhuāng huái。
12581234567»