古诗词

垂柳长吟

邵雍

垂柳有两种,有长有短垂。chuí liǔ yǒu liǎng zhǒng,yǒu zhǎng yǒu duǎn chuí。
唯兹长一种,偏与静相宜。wéi zī zhǎng yī zhǒng,piān yǔ jìng xiāng yí。
院宇深春后,亭台晚景时。yuàn yǔ shēn chūn hòu,tíng tái wǎn jǐng shí。
不胜烟幂幂,无奈日迟迟。bù shèng yān mì mì,wú nài rì chí chí。
霢霂雨初过,清泠风乍吹。mài mù yǔ chū guò,qīng líng fēng zhà chuī。
章台街左右,华表柱东西。zhāng tái jiē zuǒ yòu,huá biǎo zhù dōng xī。
起眼出墙树,拂头当路枝。qǐ yǎn chū qiáng shù,fú tóu dāng lù zhī。
翩翻绿罗带,缥缈缕金衣。piān fān lǜ luó dài,piāo miǎo lǚ jīn yī。
荡扬飘晴絮,缤纷舞暖丝。dàng yáng piāo qíng xù,bīn fēn wǔ nuǎn sī。
丝牵寸肠断,絮入万家飞。sī qiān cùn cháng duàn,xù rù wàn jiā fēi。
婀娜王恭韵,婆娑赵后姿。ē nà wáng gōng yùn,pó suō zhào hòu zī。
修妍张绪少,柔软沈侯羸。xiū yán zhāng xù shǎo,róu ruǎn shěn hóu léi。
濯濯青拖地,毵毵翠绕池。zhuó zhuó qīng tuō dì,sān sān cuì rào chí。
般添花灼灼,引惹草萋萋。bān tiān huā zhuó zhuó,yǐn rě cǎo qī qī。
郁郁笼山馆,疏疏映酒旗。yù yù lóng shān guǎn,shū shū yìng jiǔ qí。
赠人人自泣,驻马马还嘶。zèng rén rén zì qì,zhù mǎ mǎ hái sī。
影里咿哑去,阴中轣辘归。yǐng lǐ yī yǎ qù,yīn zhōng lì lù guī。
凄凉装暝霭,淡薄挂斜晖。qī liáng zhuāng míng ǎi,dàn báo guà xié huī。
懊恼轻攀折,忧愁重别离。ào nǎo qīng pān zhé,yōu chóu zhòng bié lí。
早衰缘傍道,先茂为临溪。zǎo shuāi yuán bàng dào,xiān mào wèi lín xī。
楼外蝉才噪,桥边莺又啼。lóu wài chán cái zào,qiáo biān yīng yòu tí。
生憎遮望眼,死恨学妆眉。shēng zēng zhē wàng yǎn,sǐ hèn xué zhuāng méi。
远客莫知数,长条曾系谁。yuǎn kè mò zhī shù,zhǎng tiáo céng xì shuí。
经霜尽憔悴,来岁却依依。jīng shuāng jǐn qiáo cuì,lái suì què yī yī。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

闲适吟

邵雍

春看洛城花,秋玩天津月。chūn kàn luò chéng huā,qiū wán tiān jīn yuè。
夏披嵩岑风,冬赏龙山雪。xià pī sōng cén fēng,dōng shǎng lóng shān xuě。

杏香花

邵雍

客说河州事,经营杳未涯。kè shuō hé zhōu shì,jīng yíng yǎo wèi yá。
讶予独无语,贪嗅杏香花。yà yǔ dú wú yǔ,tān xiù xìng xiāng huā。

悲喜吟

邵雍

吴起初辞魏,张仪乍入秦。wú qǐ chū cí wèi,zhāng yí zhà rù qín。
西河蒙惠久,南楚受欺频。xī hé méng huì jiǔ,nán chǔ shòu qī pín。

辩谤吟

邵雍

田丹功盖国,貂勃语回君。tián dān gōng gài guó,diāo bó yǔ huí jūn。
谤者古来有,犹能杀九人。bàng zhě gǔ lái yǒu,yóu néng shā jiǔ rén。

能怀天下心

邵雍

能怀天下心,肯了人间事。néng huái tiān xià xīn,kěn le rén jiān shì。
岂止求于今,求古亦未易。qǐ zhǐ qiú yú jīn,qiú gǔ yì wèi yì。

岁俭吟

邵雍

岁俭心非俭,家贫道不贫。suì jiǎn xīn fēi jiǎn,jiā pín dào bù pín。
谁知天地内,别有好乾坤。shuí zhī tiān dì nèi,bié yǒu hǎo qián kūn。

责己吟

邵雍

不为十分人,不责十分事。bù wèi shí fēn rén,bù zé shí fēn shì。
既为十分人,须责十分是。jì wèi shí fēn rén,xū zé shí fēn shì。

兴亡吟其一

邵雍

孙陈李三人,亡国体相似。sūn chén lǐ sān rén,wáng guó tǐ xiāng shì。
虽然少有文,何复语英气。suī rán shǎo yǒu wén,hé fù yǔ yīng qì。

人事吟

邵雍

索鍊无如事,难知莫若人。suǒ liàn wú rú shì,nán zhī mò ruò rén。
人情随手别,事体到头均。rén qíng suí shǒu bié,shì tǐ dào tóu jūn。

月新吟

邵雍

月新与月残,形状两相似。yuè xīn yǔ yuè cán,xíng zhuàng liǎng xiāng shì。
奈何人之情,初见自欢喜。nài hé rén zhī qíng,chū jiàn zì huān xǐ。

岁寒吟

邵雍

松柏入冬看,方能见岁寒。sōng bǎi rù dōng kàn,fāng néng jiàn suì hán。
声须风里听,色更雪中观。shēng xū fēng lǐ tīng,sè gèng xuě zhōng guān。

观物吟二首

邵雍

柳性至柔软,一年长丈馀。liǔ xìng zhì róu ruǎn,yī nián zhǎng zhàng yú。
虽然易得荣,奈何易得枯。suī rán yì dé róng,nài hé yì dé kū。

观物吟二首

邵雍

百谷仰膏雨,极枯变极荣。bǎi gǔ yǎng gāo yǔ,jí kū biàn jí róng。
安得此甘泽,聊且振群生。ān dé cǐ gān zé,liáo qiě zhèn qún shēng。

金玉吟

邵雍

圣在人中出,心从行上修。shèng zài rén zhōng chū,xīn cóng xíng shàng xiū。
金于沙里得,玉向石中求。jīn yú shā lǐ dé,yù xiàng shí zhōng qiú。

借出诗

邵雍

诗狂书更逸,近岁不胜多。shī kuáng shū gèng yì,jìn suì bù shèng duō。
大半落天下,未还安乐窝。dà bàn luò tiān xià,wèi hái ān lè wō。