古诗词

垂柳长吟

邵雍

垂柳有两种,有长有短垂。chuí liǔ yǒu liǎng zhǒng,yǒu zhǎng yǒu duǎn chuí。
唯兹长一种,偏与静相宜。wéi zī zhǎng yī zhǒng,piān yǔ jìng xiāng yí。
院宇深春后,亭台晚景时。yuàn yǔ shēn chūn hòu,tíng tái wǎn jǐng shí。
不胜烟幂幂,无奈日迟迟。bù shèng yān mì mì,wú nài rì chí chí。
霢霂雨初过,清泠风乍吹。mài mù yǔ chū guò,qīng líng fēng zhà chuī。
章台街左右,华表柱东西。zhāng tái jiē zuǒ yòu,huá biǎo zhù dōng xī。
起眼出墙树,拂头当路枝。qǐ yǎn chū qiáng shù,fú tóu dāng lù zhī。
翩翻绿罗带,缥缈缕金衣。piān fān lǜ luó dài,piāo miǎo lǚ jīn yī。
荡扬飘晴絮,缤纷舞暖丝。dàng yáng piāo qíng xù,bīn fēn wǔ nuǎn sī。
丝牵寸肠断,絮入万家飞。sī qiān cùn cháng duàn,xù rù wàn jiā fēi。
婀娜王恭韵,婆娑赵后姿。ē nà wáng gōng yùn,pó suō zhào hòu zī。
修妍张绪少,柔软沈侯羸。xiū yán zhāng xù shǎo,róu ruǎn shěn hóu léi。
濯濯青拖地,毵毵翠绕池。zhuó zhuó qīng tuō dì,sān sān cuì rào chí。
般添花灼灼,引惹草萋萋。bān tiān huā zhuó zhuó,yǐn rě cǎo qī qī。
郁郁笼山馆,疏疏映酒旗。yù yù lóng shān guǎn,shū shū yìng jiǔ qí。
赠人人自泣,驻马马还嘶。zèng rén rén zì qì,zhù mǎ mǎ hái sī。
影里咿哑去,阴中轣辘归。yǐng lǐ yī yǎ qù,yīn zhōng lì lù guī。
凄凉装暝霭,淡薄挂斜晖。qī liáng zhuāng míng ǎi,dàn báo guà xié huī。
懊恼轻攀折,忧愁重别离。ào nǎo qīng pān zhé,yōu chóu zhòng bié lí。
早衰缘傍道,先茂为临溪。zǎo shuāi yuán bàng dào,xiān mào wèi lín xī。
楼外蝉才噪,桥边莺又啼。lóu wài chán cái zào,qiáo biān yīng yòu tí。
生憎遮望眼,死恨学妆眉。shēng zēng zhē wàng yǎn,sǐ hèn xué zhuāng méi。
远客莫知数,长条曾系谁。yuǎn kè mò zhī shù,zhǎng tiáo céng xì shuí。
经霜尽憔悴,来岁却依依。jīng shuāng jǐn qiáo cuì,lái suì què yī yī。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

小车吟

邵雍

春暖未苦热,秋凉未甚寒。chūn nuǎn wèi kǔ rè,qiū liáng wèi shén hán。
小车随意出,所到即成欢。xiǎo chē suí yì chū,suǒ dào jí chéng huān。

失诗吟

邵雍

胸中风雨吼,笔下龙蛇走。xiōng zhōng fēng yǔ hǒu,bǐ xià lóng shé zǒu。
前后落人间,三千有馀首。qián hòu luò rén jiān,sān qiān yǒu yú shǒu。

言行吟

邵雍

能言未是难,行得始为艰。néng yán wèi shì nán,xíng dé shǐ wèi jiān。
须是真男子,方能无厚颜。xū shì zhēn nán zi,fāng néng wú hòu yán。

观棋绝句

邵雍

未去交争意,难忘黑白心。wèi qù jiāo zhēng yì,nán wàng hēi bái xīn。
一条无敌路,彻了没人寻。yī tiáo wú dí lù,chè le méi rén xún。

未有吟

邵雍

未有一分功,先立十分敌。wèi yǒu yī fēn gōng,xiān lì shí fēn dí。
所得无分毫,所丧无纪极。suǒ dé wú fēn háo,suǒ sàng wú jì jí。

未有吟

邵雍

未有一分让,先有十分争。wèi yǒu yī fēn ràng,xiān yǒu shí fēn zhēng。
所丧者实事,所得者虚名。suǒ sàng zhě shí shì,suǒ dé zhě xū míng。

胡越吟

邵雍

胡越同心日,夫妻反目时。hú yuè tóng xīn rì,fū qī fǎn mù shí。
人间无大小,得失在须斯。rén jiān wú dà xiǎo,dé shī zài xū sī。

诫子吟其二

邵雍

有过不能改,知贤不肯亲;yǒu guò bù néng gǎi,zhī xián bù kěn qīn;
虽生人世上,未得谓之人。suī shēng rén shì shàng,wèi dé wèi zhī rén。

诫子吟其二

邵雍

周孔不足法,轲雄不足师。zhōu kǒng bù zú fǎ,kē xióng bù zú shī。
还同弃常膳,除是适海涯。hái tóng qì cháng shàn,chú shì shì hǎi yá。

诫子吟其二

邵雍

至宝明珠非有颣,全珍良玉自无瑕。zhì bǎo míng zhū fēi yǒu lèi,quán zhēn liáng yù zì wú xiá。
为珠为玉尚如此,何况为人多过差。wèi zhū wèi yù shàng rú cǐ,hé kuàng wèi rén duō guò chà。

善处吟

邵雍

善处忧难作,能持事自修。shàn chù yōu nán zuò,néng chí shì zì xiū。
腹心无外物,蛮貊亦怀柔。fù xīn wú wài wù,mán mò yì huái róu。

乾坤吟二首

邵雍

意亦心所至,言须耳所闻。yì yì xīn suǒ zhì,yán xū ěr suǒ wén。
谁云天地外,别有好乾坤。shuí yún tiān dì wài,bié yǒu hǎo qián kūn。

乾坤吟二首

邵雍

道不远于人,乾坤只在身。dào bù yuǎn yú rén,qián kūn zhǐ zài shēn。
谁能天地外,别去觅乾坤。shuí néng tiān dì wài,bié qù mì qián kūn。

百年吟

邵雍

百年嗟荏苒,千里痛萧条。bǎi nián jiē rěn rǎn,qiān lǐ tòng xiāo tiáo。
忍逐东流水,无期任所飘。rěn zhú dōng liú shuǐ,wú qī rèn suǒ piāo。

又借出诗

邵雍

安乐窝中乐,娲皇笙万攒。ān lè wō zhōng lè,wā huáng shēng wàn zǎn。
自从闲借出,客到遂无欢。zì cóng xián jiè chū,kè dào suì wú huān。