古诗词

履道会饮

邵雍

众人之所乐,所乐唯嚣尘。zhòng rén zhī suǒ lè,suǒ lè wéi xiāo chén。
吾友之所乐,所乐唯清芬。wú yǒu zhī suǒ lè,suǒ lè wéi qīng fēn。
清芬无鼓吹,直与太古邻。qīng fēn wú gǔ chuī,zhí yǔ tài gǔ lín。
太古者靡它,和气常絪纭。tài gǔ zhě mí tā,hé qì cháng yīn yún。
里闬旧情好,有才复有文。lǐ hàn jiù qíng hǎo,yǒu cái fù yǒu wén。
过从一日乐,十月生阳春。guò cóng yī rì lè,shí yuè shēng yáng chūn。
洛阳古神州,周公尝缕陈。luò yáng gǔ shén zhōu,zhōu gōng cháng lǚ chén。
四时寒暑正,四方道里均。sì shí hán shǔ zhèng,sì fāng dào lǐ jūn。
代不乏英俊,号为多缙绅。dài bù fá yīng jùn,hào wèi duō jìn shēn。
至于花与木,天下莫敢伦。zhì yú huā yǔ mù,tiān xià mò gǎn lún。
而逢此之景,而当此之辰。ér féng cǐ zhī jǐng,ér dāng cǐ zhī chén。
而能开口笑,而世有几人。ér néng kāi kǒu xiào,ér shì yǒu jǐ rén。
清衷贯金石,剧谈惊鬼神。qīng zhōng guàn jīn shí,jù tán jīng guǐ shén。
天地为一指,富贵如浮云。tiān dì wèi yī zhǐ,fù guì rú fú yún。
明时缓康济,白昼闲经纶。míng shí huǎn kāng jì,bái zhòu xián jīng lún。
莫如陪欢伯,又复对此君。mò rú péi huān bó,yòu fù duì cǐ jūn。
商于六百里,黄金四万斤。shāng yú liù bǎi lǐ,huáng jīn sì wàn jīn。
不能买兹乐,自馀恶足论。bù néng mǎi zī lè,zì yú è zú lùn。
接䍦倒戴时,蟾蜍生海垠。jiē lí dào dài shí,chán chú shēng hǎi yín。
小车倒载时,山翁归天津。xiǎo chē dào zài shí,shān wēng guī tiān jīn。
邵雍

邵雍

邵雍(1011年—1077年),字尧夫,生于范阳(今河北涿州大邵村),幼年随父邵古迁往衡漳(今河南林县康节村),天圣四年(1026年),邵雍16岁,随其父到共城苏门山,卜居于此地。后师从李之才学《河图》、《洛书》与伏羲八卦,学有大成,并著有《皇极经世》、《观物内外篇》、《先天图》、《渔樵问对》、《伊川击壤集》、《梅花诗》等。嘉祐七年(1062年),移居洛阳天宫寺西天津桥南,自号安乐先生。出游时必坐一小车,由一人牵拉。宋仁宗嘉祐与宋神宗熙宁初,两度被举,均称疾不赴。熙宁十年(1077年)病卒,终年六十七岁。宋哲宗元祐中赐谥康节。 邵雍的作品>>

猜您喜欢

重九日登石阁三首其三

邵雍

今岁重阳日,凭栏气候迟。jīn suì zhòng yáng rì,píng lán qì hòu chí。
云烟虽已淡,林木未全衰。yún yān suī yǐ dàn,lín mù wèi quán shuāi。
天地开怀处,山川快眼时。tiān dì kāi huái chù,shān chuān kuài yǎn shí。
栏干空倚遍,此意有谁知。lán gàn kōng yǐ biàn,cǐ yì yǒu shuí zhī。

偶见吟其三

邵雍

心迹贵相亲,相亲善恶分。xīn jì guì xiāng qīn,xiāng qīn shàn è fēn。
世间须有物,天下岂无人。shì jiān xū yǒu wù,tiān xià qǐ wú rén。
既见薰莸臭,当思玉石焚。jì jiàn xūn yóu chòu,dāng sī yù shí fén。
如何得时态,长似洛阳春。rú hé dé shí tài,zhǎng shì luò yáng chūn。

花前劝酒

邵雍

春在对花饮,春归花亦残。chūn zài duì huā yǐn,chūn guī huā yì cán。
对花不饮酒,欢意遂阑珊。duì huā bù yǐn jiǔ,huān yì suì lán shān。
酒向花前饮,花宜醉后看。jiǔ xiàng huā qián yǐn,huā yí zuì hòu kàn。
花前不饮酒,终负一年欢。huā qián bù yǐn jiǔ,zhōng fù yī nián huān。

春去吟

邵雍

好物足艰难,都来数日间。hǎo wù zú jiān nán,dōu lái shù rì jiān。
既为风搅挠,又被雨摧残。jì wèi fēng jiǎo náo,yòu bèi yǔ cuī cán。
富贵醉初醒,神仙梦乍还。fù guì zuì chū xǐng,shén xiān mèng zhà hái。
游人不知止,依旧倚朱栏。yóu rén bù zhī zhǐ,yī jiù yǐ zhū lán。

和君实端明花庵独坐

邵雍

静坐养天和,其来所得多。jìng zuò yǎng tiān hé,qí lái suǒ dé duō。
耽耽同厦宇,密密引藤萝。dān dān tóng shà yǔ,mì mì yǐn téng luó。
忘去贵臣度,能容野客过。wàng qù guì chén dù,néng róng yě kè guò。
系时休戚重,终不道如何。xì shí xiū qī zhòng,zhōng bù dào rú hé。

和君实端明见赠

邵雍

曾不见譊譊,城中类远郊。céng bù jiàn náo náo,chéng zhōng lèi yuǎn jiāo。
虽无千里马,却有一枝巢。suī wú qiān lǐ mǎ,què yǒu yī zhī cháo。
月出云山背,风来松竹梢。yuè chū yún shān bèi,fēng lái sōng zhú shāo。
顽然何所得,岂复避人嘲。wán rán hé suǒ dé,qǐ fù bì rén cháo。

和貂褥筇杖二物皆范景仁所惠

邵雍

君子亦保物,保故不保新。jūn zi yì bǎo wù,bǎo gù bù bǎo xīn。
筇生蜀部石,貂走阴山尘。qióng shēng shǔ bù shí,diāo zǒu yīn shān chén。
善扶巇崄路,能暖瘦羸身。shàn fú xī xiǎn lù,néng nuǎn shòu léi shēn。
行坐不可舍,常如睹斯人。xíng zuò bù kě shě,cháng rú dǔ sī rén。

和闲来

邵雍

以身观万物,万物理非遥。yǐ shēn guān wàn wù,wàn wù lǐ fēi yáo。
马为乘多瘦,龟因灼苦焦。mǎ wèi chéng duō shòu,guī yīn zhuó kǔ jiāo。
能言谢鹦鹉,易饱过鹪鹩。néng yán xiè yīng wǔ,yì bǎo guò jiāo liáo。
伊洛好烟水,愿同渔与樵。yī luò hǎo yān shuǐ,yuàn tóng yú yǔ qiáo。

和花庵上牵牛花

邵雍

叶闹深如幄,花繁翠似钿。yè nào shēn rú wò,huā fán cuì shì diàn。
瀼瀼零晓露,幂幂蔽晴烟。ráng ráng líng xiǎo lù,mì mì bì qíng yān。
谢既成番次,开仍有后先。xiè jì chéng fān cì,kāi réng yǒu hòu xiān。
主人凝伫苦,长是废朝眠。zhǔ rén níng zhù kǔ,zhǎng shì fèi cháo mián。

赠富公

邵雍

天下系休戚,世间谁拟伦。tiān xià xì xiū qī,shì jiān shuí nǐ lún。
三朝为宰相,四水作闲人。sān cháo wèi zǎi xiāng,sì shuǐ zuò xián rén。
照破万古事,收归一点真。zhào pò wàn gǔ shì,shōu guī yī diǎn zhēn。
不知缘底事,见我却殷勤。bù zhī yuán dǐ shì,jiàn wǒ què yīn qín。

代书寄祖龙图

邵雍

三十年交旧,相逢各白头。sān shí nián jiāo jiù,xiāng féng gè bái tóu。
海壖曾共饮,洛社又同游。hǎi ruán céng gòng yǐn,luò shè yòu tóng yóu。
脱屣风波地,开怀松桂秋。tuō xǐ fēng bō dì,kāi huái sōng guì qiū。
两眉从此后,应不著闲愁。liǎng méi cóng cǐ hòu,yīng bù zhù xián chóu。

奉和十月二十四日初见雪呈相国元老

邵雍

壬子初逢雪,未多仍却晴。rén zi chū féng xuě,wèi duō réng què qíng。
人间都变白,林下不胜清。rén jiān dōu biàn bái,lín xià bù shèng qīng。
寒士痛遭恐,穷民恶着惊。hán shì tòng zāo kǒng,qióng mín è zhe jīng。
杯觞限新法,何故便能倾。bēi shāng xiàn xīn fǎ,hé gù biàn néng qīng。

和相国元老

邵雍

崇台未经庆,瑞雪下云端。chóng tái wèi jīng qìng,ruì xuě xià yún duān。
虽地尽成白,而天不甚寒。suī dì jǐn chéng bái,ér tiān bù shén hán。
有年丰可待,盈尺润难干。yǒu nián fēng kě dài,yíng chǐ rùn nán gàn。
畎亩无忘处,追踪击壤欢。quǎn mǔ wú wàng chù,zhuī zōng jī rǎng huān。

和君实端明

邵雍

养道自安恬,霜毛一任添。yǎng dào zì ān tián,shuāng máo yī rèn tiān。
且无官责咎,幸免世猜嫌。qiě wú guān zé jiù,xìng miǎn shì cāi xián。
蓬户能安分,藜羹固不厌。péng hù néng ān fēn,lí gēng gù bù yàn。
一般偏好处,曝背向前檐。yī bān piān hǎo chù,pù bèi xiàng qián yán。

安乐窝中看雪其二

邵雍

满目是瑶琚,贫家遂富如。mǎn mù shì yáo jū,pín jiā suì fù rú。
许观非许卖,宜惨不宜舒。xǔ guān fēi xǔ mài,yí cǎn bù yí shū。
醇酿装醺后,重衾造暖馀。chún niàng zhuāng xūn hòu,zhòng qīn zào nuǎn yú。
肯于人世上,造险较锱铢。kěn yú rén shì shàng,zào xiǎn jiào zī zhū。
12581234567»