古诗词

夏日登车盖亭十绝

蔡确

矫矫名臣郝甑山,忠言直节上元间。jiǎo jiǎo míng chén hǎo zèng shān,zhōng yán zhí jié shàng yuán jiān。
古人不见清风在,叹息思公俯碧湾。gǔ rén bù jiàn qīng fēng zài,tàn xī sī gōng fǔ bì wān。
蔡确

蔡确

蔡确(1037—1093),字持正,泉州郡城人,宋臣。举仁宗嘉祐四年(1059年)进士,调州司理参军。韩绛宣抚陕西时,见其有文才,荐于其弟开封府尹韩维属下为管干右厢公事。 蔡确的作品>>

猜您喜欢

失调名

蔡确

骊山宫中看乞巧,太液池边收曝衣。lí shān gōng zhōng kàn qǐ qiǎo,tài yè chí biān shōu pù yī。

杨花

蔡确

杨花三月暮,撩乱送春归。yáng huā sān yuè mù,liāo luàn sòng chūn guī。
尽日闲相逐,无风亦自飞。jǐn rì xián xiāng zhú,wú fēng yì zì fēi。
轻轻拦乳燕,故故扑征衣。qīng qīng lán rǔ yàn,gù gù pū zhēng yī。
莫上高楼望,徘徊满落晖。mò shàng gāo lóu wàng,pái huái mǎn luò huī。

清明日赴玉津园宴

蔡确

春风盎盎水溅溅,南苑清明雨后天。chūn fēng àng àng shuǐ jiàn jiàn,nán yuàn qīng míng yǔ hòu tiān。
门外游人听玉管,席间使者劝金船。mén wài yóu rén tīng yù guǎn,xí jiān shǐ zhě quàn jīn chuán。
定须归路烧红烛,还有新诗上采笺。dìng xū guī lù shāo hóng zhú,hái yǒu xīn shī shàng cǎi jiān。
旧老恋恩方燕喜,看花应不忆伊川。jiù lǎo liàn ēn fāng yàn xǐ,kàn huā yīng bù yì yī chuān。

蔡确

十二天街雨压沙,秋千咿喔响人家。shí èr tiān jiē yǔ yā shā,qiū qiān yī ō xiǎng rén jiā。
东风会劝十分酒,寒食初开百玉花。dōng fēng huì quàn shí fēn jiǔ,hán shí chū kāi bǎi yù huā。
年少斩新金络马,柳荫无数画轮车。nián shǎo zhǎn xīn jīn luò mǎ,liǔ yīn wú shù huà lún chē。
春来谁道迟迟日,尤觉春来日易斜。chūn lái shuí dào chí chí rì,yóu jué chūn lái rì yì xié。

崇政殿放榜

蔡确

黄帕开封出奏篇,银袍二百玉阶前。huáng pà kāi fēng chū zòu piān,yín páo èr bǎi yù jiē qián。
威颜咫尺瞻中扆,名姓传呼下九天。wēi yán zhǐ chǐ zhān zhōng yǐ,míng xìng chuán hū xià jiǔ tiān。
宫笔旋题黄甲字,禁门已簇杏花鞯。gōng bǐ xuán tí huáng jiǎ zì,jìn mén yǐ cù xìng huā jiān。
孤臣拜赐交悲喜,相望先分五十年。gū chén bài cì jiāo bēi xǐ,xiāng wàng xiān fēn wǔ shí nián。

悼侍儿

蔡确

鹦鹉言犹在,琵琶事已非。yīng wǔ yán yóu zài,pí pá shì yǐ fēi。
伤心瘴江水,同渡不同归。shāng xīn zhàng jiāng shuǐ,tóng dù bù tóng guī。

书舍竹

蔡确

窗前翠竹两三竿,潇洒风吹满院寒。chuāng qián cuì zhú liǎng sān gān,xiāo sǎ fēng chuī mǎn yuàn hán。
常在眼前君莫厌,化成龙去见应难。cháng zài yǎn qián jūn mò yàn,huà chéng lóng qù jiàn yīng nán。

题王维江行初雪画

蔡确

吴儿龟手网寒川,急雪鸣蓑浪拍船。wú ér guī shǒu wǎng hán chuān,jí xuě míng suō làng pāi chuán。
青弋渡头曾卧看,令人却忆十年前。qīng yì dù tóu céng wò kàn,lìng rén què yì shí nián qián。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

公事无多客亦稀,朱衣小吏不须随。gōng shì wú duō kè yì xī,zhū yī xiǎo lì bù xū suí。
溪潭直上虚亭里,卧展柴桑处士诗。xī tán zhí shàng xū tíng lǐ,wò zhǎn chái sāng chù shì shī。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

一川佳景疏帘外,四面凉风曲槛头。yī chuān jiā jǐng shū lián wài,sì miàn liáng fēng qū kǎn tóu。
绿野平流来远棹,青天白雨起灵湫。lǜ yě píng liú lái yuǎn zhào,qīng tiān bái yǔ qǐ líng jiǎo。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

静中自足胜炎蒸,入眼兼无俗物憎。jìng zhōng zì zú shèng yán zhēng,rù yǎn jiān wú sú wù zēng。
何处机心惊白鸟,谁人怒剑逐青蝇。hé chù jī xīn jīng bái niǎo,shuí rén nù jiàn zhú qīng yíng。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

纸屏石枕竹方床,手倦抛书午梦长。zhǐ píng shí zhěn zhú fāng chuáng,shǒu juàn pāo shū wǔ mèng zhǎng。
睡起莞然成独笑,数声渔笛在沧浪。shuì qǐ guǎn rán chéng dú xiào,shù shēng yú dí zài cāng làng。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

西山仿佛见松筠,日日来看色转新。xī shān fǎng fú jiàn sōng yún,rì rì lái kàn sè zhuǎn xīn。
闻说桃花岩石畔,读书曾有谪仙人。wén shuō táo huā yán shí pàn,dú shū céng yǒu zhé xiān rén。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

风摇熟果时闻落,雨滴馀花亦自香。fēng yáo shú guǒ shí wén luò,yǔ dī yú huā yì zì xiāng。
叶底出巢黄口闹,波间逐队小鱼忙。yè dǐ chū cháo huáng kǒu nào,bō jiān zhú duì xiǎo yú máng。

夏日登车盖亭十绝

蔡确

来结芳庐向翠微,自持杯酒对清晖。lái jié fāng lú xiàng cuì wēi,zì chí bēi jiǔ duì qīng huī。
水趋梦泽悠悠过,云抱西山冉冉飞。shuǐ qū mèng zé yōu yōu guò,yún bào xī shān rǎn rǎn fēi。
1912