古诗词

酬范思远

张方平

阴阳万变始三画,天地大法都九畴。yīn yáng wàn biàn shǐ sān huà,tiān dì dà fǎ dōu jiǔ chóu。
斯文滥觞日增广,淳源已溃分千流。sī wén làn shāng rì zēng guǎng,chún yuán yǐ kuì fēn qiān liú。
举而错之为事业,典诰始勋终乎周。jǔ ér cuò zhī wèi shì yè,diǎn gào shǐ xūn zhōng hū zhōu。
尼父将圣生无位,一王遗法存春秋。ní fù jiāng shèng shēng wú wèi,yī wáng yí fǎ cún chūn qiū。
化成天下文之大,岂事章句矜雕锼。huà chéng tiān xià wén zhī dà,qǐ shì zhāng jù jīn diāo sōu。
道经战国遂榛莽,赖汉诸儒勤耘耰。dào jīng zhàn guó suì zhēn mǎng,lài hàn zhū rú qín yún yōu。
然其文物比三代,高曾下视云来幽。rán qí wén wù bǐ sān dài,gāo céng xià shì yún lái yōu。
唐时师匠多磊落,昌黎把钺为之酋。táng shí shī jiàng duō lěi luò,chāng lí bǎ yuè wèi zhī qiú。
姬公端冕明堂位,八门四面群小侯。jī gōng duān miǎn míng táng wèi,bā mén sì miàn qún xiǎo hóu。
嗟时迦老驾异说,吾儒路阻行无邮。jiē shí jiā lǎo jià yì shuō,wú rú lù zǔ xíng wú yóu。
可怜韩子独强介,抗颜不为缁黄羞。kě lián hán zi dú qiáng jiè,kàng yán bù wèi zī huáng xiū。
惟余碌碌谬庸者,蓬头风转萍波浮。wéi yú lù lù miù yōng zhě,péng tóu fēng zhuǎn píng bō fú。
出言疏阔触忌讳,倦游四国无人收。chū yán shū kuò chù jì huì,juàn yóu sì guó wú rén shōu。
夫君家公世才杰,士林向景称英游。fū jūn jiā gōng shì cái jié,shì lín xiàng jǐng chēng yīng yóu。
是故落然来北海,登门如到神仙洲。shì gù luò rán lái běi hǎi,dēng mén rú dào shén xiān zhōu。
贻诗旅人定交分,所期者大将安酬。yí shī lǚ rén dìng jiāo fēn,suǒ qī zhě dà jiāng ān chóu。
爽如高秋望霁景,壮如拔戟逐挟辀。shuǎng rú gāo qiū wàng jì jǐng,zhuàng rú bá jǐ zhú xié zhōu。
两敦六瑚见古器,黄钟大吕闻鸣球。liǎng dūn liù hú jiàn gǔ qì,huáng zhōng dà lǚ wén míng qiú。
伟哉志趣规取远,古人之善今人仇。wěi zāi zhì qù guī qǔ yuǎn,gǔ rén zhī shàn jīn rén chóu。
直须摆脱忽回视,远趋董贾为朋俦。zhí xū bǎi tuō hū huí shì,yuǎn qū dǒng jiǎ wèi péng chóu。
此心可以厚风俗,此文可以扬天休。cǐ xīn kě yǐ hòu fēng sú,cǐ wén kě yǐ yáng tiān xiū。
誓将它日同利涉,我为之楫君为舟。shì jiāng tā rì tóng lì shè,wǒ wèi zhī jí jūn wèi zhōu。

张方平

宋应天宋城人,字安道,号乐全居士。仁宗景祐元年举茂才异等科,复中贤良方正科。历知昆山县,通判睦州。西夏入犯,上平戎十策。历知谏院,论建甚多,主与西夏讲和。累进翰林学士,拜御史中丞,改三司使。出知数州府。英宗治平中召拜翰林学士承旨。神宗即位,拜参知政事,反对任用王安石,极论新法之害。以太子少师致仕。既告老,而论事益切,于用兵、起狱尤反复言之。卒谥文定。有《乐全集》。 张方平的作品>>

猜您喜欢

冬过豪贵故园有感

张方平

萧萧霜草晓风秋,忆是当年最胜游。xiāo xiāo shuāng cǎo xiǎo fēng qiū,yì shì dāng nián zuì shèng yóu。
车马自随寒日急,管弦肯入野云幽。chē mǎ zì suí hán rì jí,guǎn xián kěn rù yě yún yōu。
流渠水断鱼何往,高树阴疏鸟不留。liú qú shuǐ duàn yú hé wǎng,gāo shù yīn shū niǎo bù liú。
为问主人曾到否,自家池馆待谁修。wèi wèn zhǔ rén céng dào fǒu,zì jiā chí guǎn dài shuí xiū。

辛未清明感事

张方平

二十四年流水东,早为名误逐飞蓬。èr shí sì nián liú shuǐ dōng,zǎo wèi míng wù zhú fēi péng。
事随过鸟去无迹,愁似浊醪倾更浓。shì suí guò niǎo qù wú jì,chóu shì zhuó láo qīng gèng nóng。
好是把花歌北榭,更休提剑哭西风。hǎo shì bǎ huā gē běi xiè,gèng xiū tí jiàn kū xī fēng。
壮心郁郁身牢落,几见中林鹤发翁。zhuàng xīn yù yù shēn láo luò,jǐ jiàn zhōng lín hè fā wēng。

再入禁林即事

张方平

重到金坡二十春,闲思出处一伤神。zhòng dào jīn pō èr shí chūn,xián sī chū chù yī shāng shén。
略行大地山川遍,再睹青天日月新。lüè xíng dà dì shān chuān biàn,zài dǔ qīng tiān rì yuè xīn。
疏籁岂知谐律吕,散材无意入辕轮。shū lài qǐ zhī xié lǜ lǚ,sàn cái wú yì rù yuán lún。
何时却出都门去,静掩岩扉老此身。hé shí què chū dōu mén qù,jìng yǎn yán fēi lǎo cǐ shēn。

张方平

红树依依古驿西,一声长是报秋期。hóng shù yī yī gǔ yì xī,yī shēng zhǎng shì bào qiū qī。
新晴忽见横飞过,落晚最伤孤啸时。xīn qíng hū jiàn héng fēi guò,luò wǎn zuì shāng gū xiào shí。
阴激英雄增感愤,潜催节物至萧衰。yīn jī yīng xióng zēng gǎn fèn,qián cuī jié wù zhì xiāo shuāi。
草根蟋蟀霜前雁,共与愁人染鬓丝。cǎo gēn xī shuài shuāng qián yàn,gòng yǔ chóu rén rǎn bìn sī。

张方平

翠眉含愁展新叶,长袖善舞拖旧条。cuì méi hán chóu zhǎn xīn yè,zhǎng xiù shàn wǔ tuō jiù tiáo。
黄莺初啭一何喜,红桃相映不胜娇。huáng yīng chū zhuàn yī hé xǐ,hóng táo xiāng yìng bù shèng jiāo。
行人歇马近驿路,渔叟系舟临溪桥。xíng rén xiē mǎ jìn yì lù,yú sǒu xì zhōu lín xī qiáo。
斜风细雨与残照,不妨意气常飘飘。xié fēng xì yǔ yǔ cán zhào,bù fáng yì qì cháng piāo piāo。

张方平

迟景融融暖气浮,中园曲密小庭幽。chí jǐng róng róng nuǎn qì fú,zhōng yuán qū mì xiǎo tíng yōu。
春风故引颠狂甚,芳树相容烂漫游。chūn fēng gù yǐn diān kuáng shén,fāng shù xiāng róng làn màn yóu。
不分风流输楚女,懒将身世问庄周。bù fēn fēng liú shū chǔ nǚ,lǎn jiāng shēn shì wèn zhuāng zhōu。
有时潜见多情处,每遇王孙尽日留。yǒu shí qián jiàn duō qíng chù,měi yù wáng sūn jǐn rì liú。

过灞桥长安道上作

张方平

汉牒熟当披旧迹,灞桥今忽过征鞍。hàn dié shú dāng pī jiù jì,bà qiáo jīn hū guò zhēng ān。
前朝宫展烟芜远,四望河山古木寒。qián cháo gōng zhǎn yān wú yuǎn,sì wàng hé shān gǔ mù hán。
自古功名应邂逅,大家岐路妄汍澜。zì gǔ gōng míng yīng xiè hòu,dà jiā qí lù wàng wán lán。
兴亡甚费生灵血,只得高人梦幻看。xīng wáng shén fèi shēng líng xuè,zhǐ dé gāo rén mèng huàn kàn。

青泥岭

张方平

斗峻凌霄出混茫,东西秦蜀此分疆。dòu jùn líng xiāo chū hùn máng,dōng xī qín shǔ cǐ fēn jiāng。
萦纡断涧千寻曲,回合危峦万叠苍。yíng yū duàn jiàn qiān xún qū,huí hé wēi luán wàn dié cāng。
烟外孤村通鸟径,云间盘道绕羊肠。yān wài gū cūn tōng niǎo jìng,yún jiān pán dào rào yáng cháng。
朝家方面非轻寄,何事徘徊望故乡。cháo jiā fāng miàn fēi qīng jì,hé shì pái huái wàng gù xiāng。

剑门关

张方平

地维绝脉摧鳌足,天垒横霄壮井舆。dì wéi jué mài cuī áo zú,tiān lěi héng xiāo zhuàng jǐng yú。
谁轧祸萌通鸟道,古为风土感鱼凫。shuí yà huò méng tōng niǎo dào,gǔ wèi fēng tǔ gǎn yú fú。
壶中日月邻方外,海内山河入帝图。hú zhōng rì yuè lín fāng wài,hǎi nèi shān hé rù dì tú。
过此益知方面重,万兵开府一寒儒。guò cǐ yì zhī fāng miàn zhòng,wàn bīng kāi fǔ yī hán rú。

华山云台观题希夷先生陈抟影堂

张方平

林壑云深接玉泉,松斋闭息辄经年。lín hè yún shēn jiē yù quán,sōng zhāi bì xī zhé jīng nián。
一无标致惟随俗,别有真机在指玄。yī wú biāo zhì wéi suí sú,bié yǒu zhēn jī zài zhǐ xuán。
诏板尝延清暑殿,诗筒时到华阳川。zhào bǎn cháng yán qīng shǔ diàn,shī tǒng shí dào huá yáng chuān。
蜕形虽在张超谷,粟粒珠中自在天。tuì xíng suī zài zhāng chāo gǔ,sù lì zhū zhōng zì zài tiān。

相国杜公旧里钱唐有别野在华下既得谢留寓睢阳因家焉某近赴益部过三峰闻华人之望公舍而不还又顾吾乡之独幸国老处焉因道西人之意成长句四韵奉寄杜公

张方平

谋国有劳新史在,挂车无第旧乡遥。móu guó yǒu láo xīn shǐ zài,guà chē wú dì jiù xiāng yáo。
睢阳图记光耆彦,华下风烟遂寂寥。suī yáng tú jì guāng qí yàn,huá xià fēng yān suì jì liáo。
紫气尚劳关吏思,甘棠犹播陜民谣。zǐ qì shàng láo guān lì sī,gān táng yóu bō xiá mín yáo。
莲花峰下仙人掌,高出云端若奉招。lián huā fēng xià xiān rén zhǎng,gāo chū yún duān ruò fèng zhāo。

散水岩漱玉亭

张方平

高从云际落崔嵬,疑决银潢一派来。gāo cóng yún jì luò cuī wéi,yí jué yín huáng yī pài lái。
散漫难收珠网绽,琤瑽不断玉山摧。sàn màn nán shōu zhū wǎng zhàn,chēng cōng bù duàn yù shān cuī。
寻源谁到烟霞路,税驾聊倾沆瀣杯。xún yuán shuí dào yān xiá lù,shuì jià liáo qīng hàng xiè bēi。
向暮危亭上灯火,水精帘下烛房开。xiàng mù wēi tíng shàng dēng huǒ,shuǐ jīng lián xià zhú fáng kāi。

乱石溪

张方平

乱石峥嵘散粟堆,飞湍奔泻万山开。luàn shí zhēng róng sàn sù duī,fēi tuān bēn xiè wàn shān kāi。
轰空急若雷车过,振壑倾疑地轴摧。hōng kōng jí ruò léi chē guò,zhèn hè qīng yí dì zhóu cuī。
银汉势从天际落,云涛声破海门来。yín hàn shì cóng tiān jì luò,yún tāo shēng pò hǎi mén lái。
迸泉叠巘平生爱,欲转岩隈首重回。bèng quán dié yǎn píng shēng ài,yù zhuǎn yán wēi shǒu zhòng huí。

青阳峡

张方平

奇峰叠巘无重数,横涧飞泉会一溪。qí fēng dié yǎn wú zhòng shù,héng jiàn fēi quán huì yī xī。
老树藤萝从古长,寒空云霭与天迷。lǎo shù téng luó cóng gǔ zhǎng,hán kōng yún ǎi yǔ tiān mí。
幽中应有神仙住,深处唯闻猿鸟啼。yōu zhōng yīng yǒu shén xiān zhù,shēn chù wéi wén yuán niǎo tí。
野性旧多山水癖,恨无心赏此相携。yě xìng jiù duō shān shuǐ pǐ,hèn wú xīn shǎng cǐ xiāng xié。

药水岩诗

张方平

灵泉一派蜀江通,源出苍崖古洞中。líng quán yī pài shǔ jiāng tōng,yuán chū cāng yá gǔ dòng zhōng。
乳滴云根苔臼满,药成仙灶石台空。rǔ dī yún gēn tái jiù mǎn,yào chéng xiān zào shí tái kōng。
琼缨珠络千岩霤,瑶瑟琅箫万壑风。qióng yīng zhū luò qiān yán liù,yáo sè láng xiāo wàn hè fēng。
杯勺已忻清病骨,刀圭敢望变衰容。bēi sháo yǐ xīn qīng bìng gǔ,dāo guī gǎn wàng biàn shuāi róng。