古诗词

感齿发之衰作诗自解

曹勋

我生饱艰苦,初年心已衰。wǒ shēng bǎo jiān kǔ,chū nián xīn yǐ shuāi。
况今七十化,形惫聊支持。kuàng jīn qī shí huà,xíng bèi liáo zhī chí。
头童渐不束,齿败馀墙围。tóu tóng jiàn bù shù,chǐ bài yú qiáng wéi。
发落尚尔尔,齿豁良依依。fā luò shàng ěr ěr,chǐ huō liáng yī yī。
鱼蟹强剥啄,梨栗亦空施。yú xiè qiáng bō zhuó,lí lì yì kōng shī。
岂惟意倦怠,咀啮徒攒眉。qǐ wéi yì juàn dài,jǔ niè tú zǎn méi。
老妻谙其苦,饭颗必若糜。lǎo qī ān qí kǔ,fàn kē bì ruò mí。
佐以推饭物,批抹烦刀挥。zuǒ yǐ tuī fàn wù,pī mǒ fán dāo huī。
不知更十年,此身何可支。bù zhī gèng shí nián,cǐ shēn hé kě zhī。
昔闻张苍老,相国力乃疲。xī wén zhāng cāng lǎo,xiāng guó lì nǎi pí。
金盘厌羔腻,玉乳环蛾眉。jīn pán yàn gāo nì,yù rǔ huán é méi。
至真瀹元精,芳润充丰肌。zhì zhēn yuè yuán jīng,fāng rùn chōng fēng jī。
闲出天下论,用为汉室奇。xián chū tiān xià lùn,yòng wèi hàn shì qí。
我今何有哉,丰悴理所宜。wǒ jīn hé yǒu zāi,fēng cuì lǐ suǒ yí。
不然举此志,中有浩气怡。bù rán jǔ cǐ zhì,zhōng yǒu hào qì yí。
外形以为得,彼美当虚辞。wài xíng yǐ wèi dé,bǐ měi dāng xū cí。
曹勋

曹勋

曹勋(1098—1174)字公显,一字世绩,号松隐,颍昌阳翟(今河南禹县)人。宣和五年(1123),以荫补承信郎,特命赴进士廷试,赐甲科。靖康元年(1126),与宋徽宗一起被金兵押解北上,受徽宗半臂绢书,自燕山逃归。建炎元年(1127)秋,至南京(今河南商丘)向宋高宗上御衣书,请求召募敢死之士,由海路北上营救徽宗。当权者不听,被黜。绍兴十一年(1141),宋金和议成,充报谢副使出使金国,劝金人归还徽宗灵柩。十四年、二十九年又两次使金。孝宗朝拜太尉。著有《松隐文集》、《北狩见闻录》等。他的诗比较平庸,但有几首使金诗颇值得注意。 曹勋的作品>>

猜您喜欢

和双溪五首

曹勋

雕章琢句老双溪,秀韵凌虚独擅时。diāo zhāng zuó jù lǎo shuāng xī,xiù yùn líng xū dú shàn shí。
字似金陵诗似甫,风流词翰两相宜。zì shì jīn líng shī shì fǔ,fēng liú cí hàn liǎng xiāng yí。

和双溪五首

曹勋

从来绝粒喜留侯,作个庵成漫几秋。cóng lái jué lì xǐ liú hóu,zuò gè ān chéng màn jǐ qiū。
未得归休桐柏去,每寻故老话台州。wèi dé guī xiū tóng bǎi qù,měi xún gù lǎo huà tái zhōu。

和双溪五首

曹勋

发缄喜读五篇诗,诗到天成分外奇。fā jiān xǐ dú wǔ piān shī,shī dào tiān chéng fēn wài qí。
五一自应归定位,他时笑领更何疑。wǔ yī zì yīng guī dìng wèi,tā shí xiào lǐng gèng hé yí。

和双溪五首

曹勋

秋窗夜雨湿晴空,水国新凉满袖风。qiū chuāng yè yǔ shī qíng kōng,shuǐ guó xīn liáng mǎn xiù fēng。
更向西湖见西子,御风如过紫霄峰。gèng xiàng xī hú jiàn xī zi,yù fēng rú guò zǐ xiāo fēng。

和双溪五首

曹勋

别去仙山今几春,客心牢落渴生尘。bié qù xiān shān jīn jǐ chūn,kè xīn láo luò kě shēng chén。
建溪寄向双溪去,一饮还应念故人。jiàn xī jì xiàng shuāng xī qù,yī yǐn hái yīng niàn gù rén。

和人见赠四首

曹勋

新诗璀璨来蓬荜,径寸光摇白玉盘。xīn shī cuǐ càn lái péng bì,jìng cùn guāng yáo bái yù pán。
二鹿已知烦细剪,一樽无乃辍馀欢。èr lù yǐ zhī fán xì jiǎn,yī zūn wú nǎi chuò yú huān。

和人见赠四首

曹勋

尝借虏前三尺地,从容壮节进铜盘。cháng jiè lǔ qián sān chǐ dì,cóng róng zhuàng jié jìn tóng pán。
如今袖手林泉去,惟喜天开二圣欢。rú jīn xiù shǒu lín quán qù,wéi xǐ tiān kāi èr shèng huān。

和人见赠四首

曹勋

牢落海边惟教子,书声殊喜听三盘。láo luò hǎi biān wéi jiào zi,shū shēng shū xǐ tīng sān pán。
芳樽远寄柴扉静,洗盏开尝得尽欢。fāng zūn yuǎn jì chái fēi jìng,xǐ zhǎn kāi cháng dé jǐn huān。

和人见赠四首

曹勋

白玉芳醪何所似,仙人掌冷下金盘。bái yù fāng láo hé suǒ shì,xiān rén zhǎng lěng xià jīn pán。
青衫汉殿人将老,应酌清醇拟旧欢。qīng shān hàn diàn rén jiāng lǎo,yīng zhuó qīng chún nǐ jiù huān。

和韩子温韵时在九江

曹勋

千里寻真一老翁,南楼樽酒喜相同。qiān lǐ xún zhēn yī lǎo wēng,nán lóu zūn jiǔ xǐ xiāng tóng。
却愁一笑还分袂,定与江流日夜东。què chóu yī xiào hái fēn mèi,dìng yǔ jiāng liú rì yè dōng。

和苏养直题孙郎中扶疏堂二首

曹勋

白项鸦儿趁晓啼,梢梢寒柳出疏篱。bái xiàng yā ér chèn xiǎo tí,shāo shāo hán liǔ chū shū lí。
未飞腊雪连天白,且看江云四面垂。wèi fēi là xuě lián tiān bái,qiě kàn jiāng yún sì miàn chuí。

和苏养直题孙郎中扶疏堂二首

曹勋

马上看花梦里莺,自怜行路每劳生。mǎ shàng kàn huā mèng lǐ yīng,zì lián xíng lù měi láo shēng。
道人犹说未自在,且是扶疏堂上行。dào rén yóu shuō wèi zì zài,qiě shì fú shū táng shàng xíng。

和李判院宿松隐见贻

曹勋

又看历日改新元,卦气匆匆过二年。yòu kàn lì rì gǎi xīn yuán,guà qì cōng cōng guò èr nián。
老境尤于光景惜,斜阳时候每茫然。lǎo jìng yóu yú guāng jǐng xī,xié yáng shí hòu měi máng rán。

和皇甫先生题唯庵

曹勋

十载重来春晚时,群峰献秀晓风微。shí zài zhòng lái chūn wǎn shí,qún fēng xiàn xiù xiǎo fēng wēi。
清谈更读神仙句,一炷氲香忘却归。qīng tán gèng dú shén xiān jù,yī zhù yūn xiāng wàng què guī。

和陈彦容雪中

曹勋

云雪商量天四垂,花应剪水未容飞。yún xuě shāng liàng tiān sì chuí,huā yīng jiǎn shuǐ wèi róng fēi。
旗亭有客已豪饮,江上无人空钓矶。qí tíng yǒu kè yǐ háo yǐn,jiāng shàng wú rén kōng diào jī。