古诗词

跋尤延之左司所藏光尧御书歌

杨万里

鸾台长史老野僧,月前病鹤霜后蝇。luán tái zhǎng shǐ lǎo yě sēng,yuè qián bìng hè shuāng hòu yíng。
文书海里衮不了,黑花乱发双眼睛。wén shū hǎi lǐ gǔn bù le,hēi huā luàn fā shuāng yǎn jīng。
故人同舍尤太史,敲门未揖心先喜。gù rén tóng shě yóu tài shǐ,qiāo mén wèi yī xīn xiān xǐ。
袖中倾下十斛珠,五色光芒射窗几。xiù zhōng qīng xià shí hú zhū,wǔ sè guāng máng shè chuāng jǐ。
自言天风来帝旁,拾得复古殿中云一张。zì yán tiān fēng lái dì páng,shí dé fù gǔ diàn zhōng yún yī zhāng。
向来太上坐朝罢,胜日光风花柳暇。xiàng lái tài shàng zuò cháo bà,shèng rì guāng fēng huā liǔ xiá。
浣花仄理冰雪容,宣城鸡距针芒锋。huàn huā zè lǐ bīng xuě róng,xuān chéng jī jù zhēn máng fēng。
天颜有喜聊小试,西京书目供游戏。tiān yán yǒu xǐ liáo xiǎo shì,xī jīng shū mù gōng yóu xì。
韩彭卫霍欣挂名,舒向卿云感书字。hán péng wèi huò xīn guà míng,shū xiàng qīng yún gǎn shū zì。
汉廷多少失意人,九京寸恨不作尘。hàn tíng duō shǎo shī yì rén,jiǔ jīng cùn hèn bù zuò chén。
一朝翻入圣笔底,昭回之光唤渠起。yī cháo fān rù shèng bǐ dǐ,zhāo huí zhī guāng huàn qú qǐ。
小臣滥巾缝掖行,手抄孝经不彻章。xiǎo chén làn jīn fèng yē xíng,shǒu chāo xiào jīng bù chè zhāng。
何曾下笔写史汉,再拜恭览汗透裳。hé céng xià bǐ xiě shǐ hàn,zài bài gōng lǎn hàn tòu shang。
太史结庐伴鸥鹭,锡山山下荆溪渡。tài shǐ jié lú bàn ōu lù,xī shān shān xià jīng xī dù。
红光紫气上烛天,个是深藏宝书处。hóng guāng zǐ qì shàng zhú tiān,gè shì shēn cáng bǎo shū chù。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

和周仲觉三首

杨万里

月淡犹明树,霜严不剩云。yuè dàn yóu míng shù,shuāng yán bù shèng yún。
天寒一雁叫,夜半几人闻。tiān hán yī yàn jiào,yè bàn jǐ rén wén。
诗只令吾瘦,清聊与子分。shī zhǐ lìng wú shòu,qīng liáo yǔ zi fēn。
频来仍恨少,此去更离群。pín lái réng hèn shǎo,cǐ qù gèng lí qún。

和周仲觉三首

杨万里

春在梅边动,寒从月外来。chūn zài méi biān dòng,hán cóng yuè wài lái。
贫于萤不暖,心与烛俱灰。pín yú yíng bù nuǎn,xīn yǔ zhú jù huī。
此意悠悠著,从谁细细开。cǐ yì yōu yōu zhù,cóng shuí xì xì kāi。
病来更忧患,泪尽只馀哀。bìng lái gèng yōu huàn,lèi jǐn zhǐ yú āi。

雪用欧阳公白战律仍禁用映雪访戴等故事赋三首示同社

杨万里

夜映非真晓,山明不觉遥。yè yìng fēi zhēn xiǎo,shān míng bù jué yáo。
尽寒无奈爽,且落未须销。jǐn hán wú nài shuǎng,qiě luò wèi xū xiāo。
体怯心仍爱,颜衰酒强潮。tǐ qiè xīn réng ài,yán shuāi jiǔ qiáng cháo。
毛锥自堪战,寸铁亦何消。máo zhuī zì kān zhàn,cùn tiě yì hé xiāo。

雪用欧阳公白战律仍禁用映雪访戴等故事赋三首示同社

杨万里

是雨还堪拾,非花却解飞。shì yǔ hái kān shí,fēi huā què jiě fēi。
儿童最无赖,抟弄肯言归。ér tóng zuì wú lài,tuán nòng kěn yán guī。
向树翻投竹,欺人故点衣。xiàng shù fān tóu zhú,qī rén gù diǎn yī。
肩寒未妨耸,笔冻可能挥。jiān hán wèi fáng sǒng,bǐ dòng kě néng huī。

雪用欧阳公白战律仍禁用映雪访戴等故事赋三首示同社

杨万里

细听无仍有,贪看立又行。xì tīng wú réng yǒu,tān kàn lì yòu xíng。
落时晨却暗,积处夜还明。luò shí chén què àn,jī chù yè hái míng。
幸自漫山好,何如到夏清。xìng zì màn shān hǎo,hé rú dào xià qīng。
似知吾党意,未遣日华晴。shì zhī wú dǎng yì,wèi qiǎn rì huá qíng。

刘公佐亲家奉议挽词二首

杨万里

已病身犹健,云瘳讣却闻。yǐ bìng shēn yóu jiàn,yún chōu fù què wén。
告存非不寿,有子更能文。gào cún fēi bù shòu,yǒu zi gèng néng wén。
嗟我何多难,丧亲又哭君。jiē wǒ hé duō nán,sàng qīn yòu kū jūn。
两家两翁好,作么并丘坟。liǎng jiā liǎng wēng hǎo,zuò me bìng qiū fén。

刘公佐亲家奉议挽词二首

杨万里

一命华其老,诸昆半作官。yī mìng huá qí lǎo,zhū kūn bàn zuò guān。
相高仍孝悌,不但盛衣冠。xiāng gāo réng xiào tì,bù dàn shèng yī guān。
近别那云诀,临丧独忍看。jìn bié nà yún jué,lín sàng dú rěn kàn。
心知公不恨,我自泪难干。xīn zhī gōng bù hèn,wǒ zì lèi nán gàn。

挽封州太守赵次公二首

杨万里

国尔怀孤愤,麟兮嗣古风。guó ěr huái gū fèn,lín xī sì gǔ fēng。
谓宜空冀北,何意召河东。wèi yí kōng jì běi,hé yì zhào hé dōng。
榕叶烝山祲,梨花惨殡宫。róng yè zhēng shān jìn,lí huā cǎn bìn gōng。
传家今有子,身后未应穷。chuán jiā jīn yǒu zi,shēn hòu wèi yīng qióng。

挽封州太守赵次公二首

杨万里

雁峰三径古,融水贰车新。yàn fēng sān jìng gǔ,róng shuǐ èr chē xīn。
自此相从后,还成永别晨。zì cǐ xiāng cóng hòu,hái chéng yǒng bié chén。
只今耆旧传,谁是老成人。zhǐ jīn qí jiù chuán,shuí shì lǎo chéng rén。
剩欲书遗德,心悲语不真。shèng yù shū yí dé,xīn bēi yǔ bù zhēn。

寄题郭汉卿琴堂

杨万里

着眼飞鸿外,欹巾韵磬边。zhe yǎn fēi hóng wài,yī jīn yùn qìng biān。
半忘今古操,岂校有无弦。bàn wàng jīn gǔ cāo,qǐ xiào yǒu wú xián。
自适何须妙,能听也则贤。zì shì hé xū miào,néng tīng yě zé xián。
如何划然里,犹露祖生鞭。rú hé huà rán lǐ,yóu lù zǔ shēng biān。

和昌英主簿叔社雨

杨万里

愁已春相背,诗仍债未还。chóu yǐ chūn xiāng bèi,shī réng zhài wèi hái。
雨声宜小睡,竹户且深关。yǔ shēng yí xiǎo shuì,zhú hù qiě shēn guān。
梦钓鸥边雪,衰忘镜里颜。mèng diào ōu biān xuě,shuāi wàng jìng lǐ yán。
起来聊觅句,句在眼中山。qǐ lái liáo mì jù,jù zài yǎn zhōng shān。

寒食上冢

杨万里

径直夫何细,桥危可免扶。jìng zhí fū hé xì,qiáo wēi kě miǎn fú。
远山枫外淡,破屋麦边孤。yuǎn shān fēng wài dàn,pò wū mài biān gū。
宿草春风又,新阡去岁无。sù cǎo chūn fēng yòu,xīn qiān qù suì wú。
梨花自寒食,时节只愁予。lí huā zì hán shí,shí jié zhǐ chóu yǔ。

春晚往永和

杨万里

春事已如许,山居殊未知。chūn shì yǐ rú xǔ,shān jū shū wèi zhī。
绿光风度麦,白碎日翻池。lǜ guāng fēng dù mài,bái suì rì fān chí。
景好怀翻恶,人嬉我独悲。jǐng hǎo huái fān è,rén xī wǒ dú bēi。
郊行聊着眼,兴到漫成诗。jiāo xíng liáo zhe yǎn,xīng dào màn chéng shī。

秋日见橘花二首

杨万里

花净何须艳,林深不隔香。huā jìng hé xū yàn,lín shēn bù gé xiāng。
初闻无处觅,小摘莫令长。chū wén wú chù mì,xiǎo zhāi mò lìng zhǎng。
春落秋仍发,梅兼雪未强。chūn luò qiū réng fā,méi jiān xuě wèi qiáng。
缥瓷汲寒甃,浅浸一枝凉。piāo cí jí hán zhòu,qiǎn jìn yī zhī liáng。

秋日见橘花二首

杨万里

不夜非关月,舞风也自香。bù yè fēi guān yuè,wǔ fēng yě zì xiāng。
着花能许细,落子不多长。zhe huā néng xǔ xì,luò zi bù duō zhǎng。
玉糁开犹半,金须撚更强。yù sǎn kāi yóu bàn,jīn xū niǎn gèng qiáng。
得秋何恨晚,映暑却生凉。dé qiū hé hèn wǎn,yìng shǔ què shēng liáng。