古诗词

亚元舍人不替深知猥贻佳作三篇清绝不敢轻酬因为长歌聊以为报未竟复得子乔校书示问故兼寄陈君庶资一笑耳

徐铉

海陵城里春正月,海畔朝阳照残雪。hǎi líng chéng lǐ chūn zhèng yuè,hǎi pàn cháo yáng zhào cán xuě。
城中有客独登楼,遥望天边白银阙。chéng zhōng yǒu kè dú dēng lóu,yáo wàng tiān biān bái yín quē。
白银阙下何英英,雕鞍绣毂趋承明。bái yín quē xià hé yīng yīng,diāo ān xiù gǔ qū chéng míng。
阊门晓辟旌旗影,玉墀风细佩环声。chāng mén xiǎo pì jīng qí yǐng,yù chí fēng xì pèi huán shēng。
此处追飞皆俊彦,当年何事容疵贱。cǐ chù zhuī fēi jiē jùn yàn,dāng nián hé shì róng cī jiàn。
怀铅昼坐紫微宫,焚香夜直明光殿。huái qiān zhòu zuò zǐ wēi gōng,fén xiāng yè zhí míng guāng diàn。
王言简静官司闲,朋好殷勤多往还。wáng yán jiǎn jìng guān sī xián,péng hǎo yīn qín duō wǎng hái。
新亭风景如东洛,邙岭林泉似北山。xīn tíng fēng jǐng rú dōng luò,máng lǐng lín quán shì běi shān。
光阴暗度杯盂里,职业未妨谈笑间。guāng yīn àn dù bēi yú lǐ,zhí yè wèi fáng tán xiào jiān。
有时邀宾复携妓,造门不问都非是。yǒu shí yāo bīn fù xié jì,zào mén bù wèn dōu fēi shì。
酣歌叫笑惊四邻,赋笔纵横动千字。hān gē jiào xiào jīng sì lín,fù bǐ zòng héng dòng qiān zì。
任他银箭转更筹,不怕金吾司夜吏。rèn tā yín jiàn zhuǎn gèng chóu,bù pà jīn wú sī yè lì。
可怜诸贵贤且才,时情物望两无猜。kě lián zhū guì xián qiě cái,shí qíng wù wàng liǎng wú cāi。
伊余独禀狂狷性,褊量多言仍薄命。yī yú dú bǐng kuáng juàn xìng,biǎn liàng duō yán réng báo mìng。
吞舟可漏岂无恩,负乘自贻非不幸。tūn zhōu kě lòu qǐ wú ēn,fù chéng zì yí fēi bù xìng。
一朝削迹为迁客,旦暮青云千里隔。yī cháo xuē jì wèi qiān kè,dàn mù qīng yún qiān lǐ gé。
离鸿别雁各分飞,折柳攀花两无色。lí hóng bié yàn gè fēn fēi,zhé liǔ pān huā liǎng wú sè。
卢龙渡口问迷津,瓜步山前送暮春。lú lóng dù kǒu wèn mí jīn,guā bù shān qián sòng mù chūn。
白沙江上曾行路,青林花落何纷纷。bái shā jiāng shàng céng xíng lù,qīng lín huā luò hé fēn fēn。
汉皇昔幸回中道,极目牛羊卧芳草。hàn huáng xī xìng huí zhōng dào,jí mù niú yáng wò fāng cǎo。
旧宅重游尽隙荒,故人相见多衰老。jiù zhái zhòng yóu jǐn xì huāng,gù rén xiāng jiàn duō shuāi lǎo。
禅智寺,山光桥,风瑟瑟兮雨萧萧。chán zhì sì,shān guāng qiáo,fēng sè sè xī yǔ xiāo xiāo。
行杯已醒残梦断,征途未极离魂消。xíng bēi yǐ xǐng cán mèng duàn,zhēng tú wèi jí lí hún xiāo。
海陵郡中陶太守,相逢本是随行旧。hǎi líng jùn zhōng táo tài shǒu,xiāng féng běn shì suí xíng jiù。
乍申拜起已开眉,却问辛勤还执手。zhà shēn bài qǐ yǐ kāi méi,què wèn xīn qín hái zhí shǒu。
精庐水榭最清幽,一税征车聊驻留。jīng lú shuǐ xiè zuì qīng yōu,yī shuì zhēng chē liáo zhù liú。
闭门思过谢来客,知恩省分宽离忧。bì mén sī guò xiè lái kè,zhī ēn shěng fēn kuān lí yōu。
郡斋胜境有后池,山亭菌阁互参差。jùn zhāi shèng jìng yǒu hòu chí,shān tíng jūn gé hù cān chà。
有时虚左来相召,举白飞觞任所为。yǒu shí xū zuǒ lái xiāng zhào,jǔ bái fēi shāng rèn suǒ wèi。
多才太守能挝鼓,醉送金船间歌舞。duō cái tài shǒu néng wō gǔ,zuì sòng jīn chuán jiān gē wǔ。
酒酣耳热眼生花,暂似京华欢会处。jiǔ hān ěr rè yǎn shēng huā,zàn shì jīng huá huān huì chù。
归来旅馆还端居,清风朗月夜窗虚。guī lái lǚ guǎn hái duān jū,qīng fēng lǎng yuè yè chuāng xū。
骎骎流景岁云暮,天涯望断故人书。qīn qīn liú jǐng suì yún mù,tiān yá wàng duàn gù rén shū。
春来凭槛方叹息,仰头忽见南来翼。chūn lái píng kǎn fāng tàn xī,yǎng tóu hū jiàn nán lái yì。
足系红笺堕我前,引颈长鸣如有言。zú xì hóng jiān duò wǒ qián,yǐn jǐng zhǎng míng rú yǒu yán。
开缄试读相思字,乃是多情乔亚元。kāi jiān shì dú xiāng sī zì,nǎi shì duō qíng qiáo yà yuán。
短韵三篇皆丽绝,小梅寄意情偏切。duǎn yùn sān piān jiē lì jué,xiǎo méi jì yì qíng piān qiè。
金兰投分一何坚,银钩置袖终难灭。jīn lán tóu fēn yī hé jiān,yín gōu zhì xiù zhōng nán miè。
醉后狂言何足奇,感君知己不相遗。zuì hòu kuáng yán hé zú qí,gǎn jūn zhī jǐ bù xiāng yí。
长卿曾作美人赋,玄成今有责躬诗。zhǎng qīng céng zuò měi rén fù,xuán chéng jīn yǒu zé gōng shī。
报章欲托还京信,笔拙纸穷情未尽。bào zhāng yù tuō hái jīng xìn,bǐ zhuō zhǐ qióng qíng wèi jǐn。
珍重芸香陈子乔,亦解贻书远相问。zhēn zhòng yún xiāng chén zi qiáo,yì jiě yí shū yuǎn xiāng wèn。
宁须买药疗羁愁,只恨无书消鄙吝。níng xū mǎi yào liáo jī chóu,zhǐ hèn wú shū xiāo bǐ lìn。
游处当时靡不同,欢娱今日两成空。yóu chù dāng shí mí bù tóng,huān yú jīn rì liǎng chéng kōng。
天子尚应怜贾谊,时人未要嘲扬雄。tiān zi shàng yīng lián jiǎ yì,shí rén wèi yào cháo yáng xióng。
曲终笔阁缄封已,翩翩驿骑行尘起。qū zhōng bǐ gé jiān fēng yǐ,piān piān yì qí xíng chén qǐ。
寄向中朝谢故人,为说相思意如此。jì xiàng zhōng cháo xiè gù rén,wèi shuō xiāng sī yì rú cǐ。
徐铉

徐铉

徐铉(916年—991年)南唐,北宋初年文学家、书法家。字鼎臣,广陵(今江苏扬州)人。历官五代吴校书郎、南唐知制诰、翰林学士、吏部尚书,后随李煜归宋,官至散骑常侍,世称徐骑省。淳化初因事贬静难军行军司马。曾受诏与句中正等校定《说文解字》。工于书,好李斯小篆。与弟徐锴有文名,号称“二徐”;又与韩熙载齐名,江东谓之“韩徐”。 徐铉的作品>>

猜您喜欢

和印先辈及第后献座主朱舍人郊居之作

徐铉

成名郊外掩柴扉,树影蝉声共息机。chéng míng jiāo wài yǎn chái fēi,shù yǐng chán shēng gòng xī jī。
积雨暗封青藓径,好风轻透白莎衣。jī yǔ àn fēng qīng xiǎn jìng,hǎo fēng qīng tòu bái shā yī。
嘉鱼始赋人争诵,荆玉频收国自肥。jiā yú shǐ fù rén zhēng sòng,jīng yù pín shōu guó zì féi。
独坐公厅正烦暑,喜吟新咏见玄微。dú zuò gōng tīng zhèng fán shǔ,xǐ yín xīn yǒng jiàn xuán wēi。

和尉迟赞善秋暮僻居

徐铉

登高节物最堪怜,小岭疏林对槛前。dēng gāo jié wù zuì kān lián,xiǎo lǐng shū lín duì kǎn qián。
轻吹断时云缥缈,夕阳明处水澄鲜。qīng chuī duàn shí yún piāo miǎo,xī yáng míng chù shuǐ chéng xiān。
江城秋早催寒事,望苑朝稀足晏眠。jiāng chéng qiū zǎo cuī hán shì,wàng yuàn cháo xī zú yàn mián。
庭有菊花尊有酒,若方陶令愧前贤。tíng yǒu jú huā zūn yǒu jiǔ,ruò fāng táo lìng kuì qián xián。

和陈赞善致仕还京口

徐铉

海门山下一渔舟,中有高人未白头。hǎi mén shān xià yī yú zhōu,zhōng yǒu gāo rén wèi bái tóu。
已驾安车归故里,尚通闺籍在龙楼。yǐ jià ān chē guī gù lǐ,shàng tōng guī jí zài lóng lóu。
泉声漱玉窗前落,江色和烟槛外流。quán shēng shù yù chuāng qián luò,jiāng sè hé yān kǎn wài liú。
今日君臣厚终始,不须辛苦画双牛。jīn rì jūn chén hòu zhōng shǐ,bù xū xīn kǔ huà shuāng niú。

陪郑王相公赋檐前垂冰应教依韵

徐铉

窗外虚明雪乍晴,檐前垂霤尽成冰。chuāng wài xū míng xuě zhà qíng,yán qián chuí liù jǐn chéng bīng。
长廊瓦叠行行密,晚院风高寸寸增。zhǎng láng wǎ dié xíng xíng mì,wǎn yuàn fēng gāo cùn cùn zēng。
玉指乍拈簪尚愧,金阶时坠磬难胜。yù zhǐ zhà niān zān shàng kuì,jīn jiē shí zhuì qìng nán shèng。
晨餐堪醒曹参酒,自恨空肠病不能。chén cān kān xǐng cáo cān jiǔ,zì hèn kōng cháng bìng bù néng。

送礼部潘尚书致仕还建安

徐铉

名遂功成累复轻,鲈鱼因起旧乡情。míng suì gōng chéng lèi fù qīng,lú yú yīn qǐ jiù xiāng qíng。
履声初下金华省,帆影看离石首城。lǚ shēng chū xià jīn huá shěng,fān yǐng kàn lí shí shǒu chéng。
化剑津头寻故老,同亭会上问仙卿。huà jiàn jīn tóu xún gù lǎo,tóng tíng huì shàng wèn xiān qīng。
冥鸿高举真难事,相送何须泪满缨。míng hóng gāo jǔ zhēn nán shì,xiāng sòng hé xū lèi mǎn yīng。

和尉迟赞善病中见寄

徐铉

仙郎移病暑天过,却似冥鸿避罻罗。xiān láng yí bìng shǔ tiān guò,què shì míng hóng bì wèi luó。
昼梦乍惊风动竹,夜吟时觉露沾莎。zhòu mèng zhà jīng fēng dòng zhú,yè yín shí jué lù zhān shā。
情亲稍喜贫居近,性懒犹嫌上直多。qíng qīn shāo xǐ pín jū jìn,xìng lǎn yóu xián shàng zhí duō。
望苑恩深期勿药,青云岐路未蹉跎。wàng yuàn ēn shēn qī wù yào,qīng yún qí lù wèi cuō tuó。

池州陈使君见示游齐山诗因寄

徐铉

往岁曾游弄水亭,齐峰浓翠暮轩横。wǎng suì céng yóu nòng shuǐ tíng,qí fēng nóng cuì mù xuān héng。
哀猿出槛心虽喜,伤鸟闻弦势易惊。āi yuán chū kǎn xīn suī xǐ,shāng niǎo wén xián shì yì jīng。
病后簪缨殊寡兴,老来泉石倍关情。bìng hòu zān yīng shū guǎ xīng,lǎo lái quán shí bèi guān qíng。
今朝池口风波静,遥贺山前有颂声。jīn cháo chí kǒu fēng bō jìng,yáo hè shān qián yǒu sòng shēng。

再领制诰和王明府见贺

徐铉

蹇步还依列宿边,拱辰重认旧云天。jiǎn bù hái yī liè sù biān,gǒng chén zhòng rèn jiù yún tiān。
自嗟多难飘零困,不似当年胆气全。zì jiē duō nán piāo líng kùn,bù shì dāng nián dǎn qì quán。
鸡树晚花疏向日,龙池轻浪细含烟。jī shù wǎn huā shū xiàng rì,lóng chí qīng làng xì hán yān。
从来不解为身计,一叶悠悠任大川。cóng lái bù jiě wèi shēn jì,yī yè yōu yōu rèn dà chuān。

和王明府见寄

徐铉

时情世难消吾道,薄宦流年厄此身。shí qíng shì nán xiāo wú dào,báo huàn liú nián è cǐ shēn。
莫叹京华同寂寞,曾经兵革共漂沦。mò tàn jīng huá tóng jì mò,céng jīng bīng gé gòng piāo lún。
对山开户唯求静,贳酒留宾不道贫。duì shān kāi hù wéi qiú jìng,shì jiǔ liú bīn bù dào pín。
善政空多尚淹屈,不知谁是解忧民。shàn zhèng kōng duō shàng yān qū,bù zhī shuí shì jiě yōu mín。

和方泰州见寄

徐铉

逐客悽悽重入京,旧愁新恨两难胜。zhú kè qī qī zhòng rù jīng,jiù chóu xīn hèn liǎng nán shèng。
云收楚塞千山雪,风结秦淮一尺冰。yún shōu chǔ sāi qiān shān xuě,fēng jié qín huái yī chǐ bīng。
置醴筵空情岂尽,投湘文就思如凝。zhì lǐ yán kōng qíng qǐ jǐn,tóu xiāng wén jiù sī rú níng。
更残月落知孤坐,遥望船窗一点星。gèng cán yuè luò zhī gū zuò,yáo wàng chuán chuāng yī diǎn xīng。

奉使九华山中途遇青阳薛郎中

徐铉

故人相别动相思,此地相逢岂素期。gù rén xiāng bié dòng xiāng sī,cǐ dì xiāng féng qǐ sù qī。
九子峰前闲未得,五溪桥上坐多时。jiǔ zi fēng qián xián wèi dé,wǔ xī qiáo shàng zuò duō shí。
甘泉从幸余知忝,宣室徵还子未迟。gān quán cóng xìng yú zhī tiǎn,xuān shì zhēng hái zi wèi chí。
且饮一杯消别恨,野花风起渐离披。qiě yǐn yī bēi xiāo bié hèn,yě huā fēng qǐ jiàn lí pī。

南都遇前嘉鱼刘令言游闽岭作此与之

徐铉

我持使节经韶石,君作闲游过武夷。wǒ chí shǐ jié jīng sháo shí,jūn zuò xián yóu guò wǔ yí。
两地山光成独赏,隔年乡思暗相知。liǎng dì shān guāng chéng dú shǎng,gé nián xiāng sī àn xiāng zhī。
洪厓坛上长岑寂,孺子亭前自别离。hóng yá tán shàng zhǎng cén jì,rú zi tíng qián zì bié lí。
珍重分岐一杯酒,强加餐饭数吟诗。zhēn zhòng fēn qí yī bēi jiǔ,qiáng jiā cān fàn shù yín shī。

庐陵别朱观先辈

徐铉

桂籍知名有几人,翻飞相续上青云。guì jí zhī míng yǒu jǐ rén,fān fēi xiāng xù shàng qīng yún。
解怜才子宁唯我,远作卑官尚见君。jiě lián cái zi níng wéi wǒ,yuǎn zuò bēi guān shàng jiàn jūn。
岭外独持严助节,宫中谁荐长卿文。lǐng wài dú chí yán zhù jié,gōng zhōng shuí jiàn zhǎng qīng wén。
新诗试为重高咏,朝汉台前不可闻。xīn shī shì wèi zhòng gāo yǒng,cháo hàn tái qián bù kě wén。

文彧少卿文山郎中交好深至二纪已馀暌别数年二子长逝奉使岭表途次南康吊孙氏之孤于其家睹文彧手书于僧室慷慨悲叹留题此诗

徐铉

孙家虚座吊诸孤,张叟僧房见手书。sūn jiā xū zuò diào zhū gū,zhāng sǒu sēng fáng jiàn shǒu shū。
二纪欢游今若此,满衣零泪欲何如。èr jì huān yóu jīn ruò cǐ,mǎn yī líng lèi yù hé rú。
腰间金印从如斗,镜里霜华已满梳。yāo jiān jīn yìn cóng rú dòu,jìng lǐ shuāng huá yǐ mǎn shū。
珍重远公应笑我,尘心唯此未能除。zhēn zhòng yuǎn gōng yīng xiào wǒ,chén xīn wéi cǐ wèi néng chú。

严相公宅牡丹

徐铉

但是豪家重牡丹,争如丞相阁前看。dàn shì háo jiā zhòng mǔ dān,zhēng rú chéng xiāng gé qián kàn。
凤楼日暖开偏早,鸡树阴浓谢更难。fèng lóu rì nuǎn kāi piān zǎo,jī shù yīn nóng xiè gèng nán。
数朵已应迷国艳,一枝何幸上尘冠。shù duǒ yǐ yīng mí guó yàn,yī zhī hé xìng shàng chén guān。
不知更许凭栏否,烂熳春光未肯残。bù zhī gèng xǔ píng lán fǒu,làn màn chūn guāng wèi kěn cán。