古诗词

亚元舍人不替深知猥贻佳作三篇清绝不敢轻酬因为长歌聊以为报未竟复得子乔校书示问故兼寄陈君庶资一笑耳

徐铉

海陵城里春正月,海畔朝阳照残雪。hǎi líng chéng lǐ chūn zhèng yuè,hǎi pàn cháo yáng zhào cán xuě。
城中有客独登楼,遥望天边白银阙。chéng zhōng yǒu kè dú dēng lóu,yáo wàng tiān biān bái yín quē。
白银阙下何英英,雕鞍绣毂趋承明。bái yín quē xià hé yīng yīng,diāo ān xiù gǔ qū chéng míng。
阊门晓辟旌旗影,玉墀风细佩环声。chāng mén xiǎo pì jīng qí yǐng,yù chí fēng xì pèi huán shēng。
此处追飞皆俊彦,当年何事容疵贱。cǐ chù zhuī fēi jiē jùn yàn,dāng nián hé shì róng cī jiàn。
怀铅昼坐紫微宫,焚香夜直明光殿。huái qiān zhòu zuò zǐ wēi gōng,fén xiāng yè zhí míng guāng diàn。
王言简静官司闲,朋好殷勤多往还。wáng yán jiǎn jìng guān sī xián,péng hǎo yīn qín duō wǎng hái。
新亭风景如东洛,邙岭林泉似北山。xīn tíng fēng jǐng rú dōng luò,máng lǐng lín quán shì běi shān。
光阴暗度杯盂里,职业未妨谈笑间。guāng yīn àn dù bēi yú lǐ,zhí yè wèi fáng tán xiào jiān。
有时邀宾复携妓,造门不问都非是。yǒu shí yāo bīn fù xié jì,zào mén bù wèn dōu fēi shì。
酣歌叫笑惊四邻,赋笔纵横动千字。hān gē jiào xiào jīng sì lín,fù bǐ zòng héng dòng qiān zì。
任他银箭转更筹,不怕金吾司夜吏。rèn tā yín jiàn zhuǎn gèng chóu,bù pà jīn wú sī yè lì。
可怜诸贵贤且才,时情物望两无猜。kě lián zhū guì xián qiě cái,shí qíng wù wàng liǎng wú cāi。
伊余独禀狂狷性,褊量多言仍薄命。yī yú dú bǐng kuáng juàn xìng,biǎn liàng duō yán réng báo mìng。
吞舟可漏岂无恩,负乘自贻非不幸。tūn zhōu kě lòu qǐ wú ēn,fù chéng zì yí fēi bù xìng。
一朝削迹为迁客,旦暮青云千里隔。yī cháo xuē jì wèi qiān kè,dàn mù qīng yún qiān lǐ gé。
离鸿别雁各分飞,折柳攀花两无色。lí hóng bié yàn gè fēn fēi,zhé liǔ pān huā liǎng wú sè。
卢龙渡口问迷津,瓜步山前送暮春。lú lóng dù kǒu wèn mí jīn,guā bù shān qián sòng mù chūn。
白沙江上曾行路,青林花落何纷纷。bái shā jiāng shàng céng xíng lù,qīng lín huā luò hé fēn fēn。
汉皇昔幸回中道,极目牛羊卧芳草。hàn huáng xī xìng huí zhōng dào,jí mù niú yáng wò fāng cǎo。
旧宅重游尽隙荒,故人相见多衰老。jiù zhái zhòng yóu jǐn xì huāng,gù rén xiāng jiàn duō shuāi lǎo。
禅智寺,山光桥,风瑟瑟兮雨萧萧。chán zhì sì,shān guāng qiáo,fēng sè sè xī yǔ xiāo xiāo。
行杯已醒残梦断,征途未极离魂消。xíng bēi yǐ xǐng cán mèng duàn,zhēng tú wèi jí lí hún xiāo。
海陵郡中陶太守,相逢本是随行旧。hǎi líng jùn zhōng táo tài shǒu,xiāng féng běn shì suí xíng jiù。
乍申拜起已开眉,却问辛勤还执手。zhà shēn bài qǐ yǐ kāi méi,què wèn xīn qín hái zhí shǒu。
精庐水榭最清幽,一税征车聊驻留。jīng lú shuǐ xiè zuì qīng yōu,yī shuì zhēng chē liáo zhù liú。
闭门思过谢来客,知恩省分宽离忧。bì mén sī guò xiè lái kè,zhī ēn shěng fēn kuān lí yōu。
郡斋胜境有后池,山亭菌阁互参差。jùn zhāi shèng jìng yǒu hòu chí,shān tíng jūn gé hù cān chà。
有时虚左来相召,举白飞觞任所为。yǒu shí xū zuǒ lái xiāng zhào,jǔ bái fēi shāng rèn suǒ wèi。
多才太守能挝鼓,醉送金船间歌舞。duō cái tài shǒu néng wō gǔ,zuì sòng jīn chuán jiān gē wǔ。
酒酣耳热眼生花,暂似京华欢会处。jiǔ hān ěr rè yǎn shēng huā,zàn shì jīng huá huān huì chù。
归来旅馆还端居,清风朗月夜窗虚。guī lái lǚ guǎn hái duān jū,qīng fēng lǎng yuè yè chuāng xū。
骎骎流景岁云暮,天涯望断故人书。qīn qīn liú jǐng suì yún mù,tiān yá wàng duàn gù rén shū。
春来凭槛方叹息,仰头忽见南来翼。chūn lái píng kǎn fāng tàn xī,yǎng tóu hū jiàn nán lái yì。
足系红笺堕我前,引颈长鸣如有言。zú xì hóng jiān duò wǒ qián,yǐn jǐng zhǎng míng rú yǒu yán。
开缄试读相思字,乃是多情乔亚元。kāi jiān shì dú xiāng sī zì,nǎi shì duō qíng qiáo yà yuán。
短韵三篇皆丽绝,小梅寄意情偏切。duǎn yùn sān piān jiē lì jué,xiǎo méi jì yì qíng piān qiè。
金兰投分一何坚,银钩置袖终难灭。jīn lán tóu fēn yī hé jiān,yín gōu zhì xiù zhōng nán miè。
醉后狂言何足奇,感君知己不相遗。zuì hòu kuáng yán hé zú qí,gǎn jūn zhī jǐ bù xiāng yí。
长卿曾作美人赋,玄成今有责躬诗。zhǎng qīng céng zuò měi rén fù,xuán chéng jīn yǒu zé gōng shī。
报章欲托还京信,笔拙纸穷情未尽。bào zhāng yù tuō hái jīng xìn,bǐ zhuō zhǐ qióng qíng wèi jǐn。
珍重芸香陈子乔,亦解贻书远相问。zhēn zhòng yún xiāng chén zi qiáo,yì jiě yí shū yuǎn xiāng wèn。
宁须买药疗羁愁,只恨无书消鄙吝。níng xū mǎi yào liáo jī chóu,zhǐ hèn wú shū xiāo bǐ lìn。
游处当时靡不同,欢娱今日两成空。yóu chù dāng shí mí bù tóng,huān yú jīn rì liǎng chéng kōng。
天子尚应怜贾谊,时人未要嘲扬雄。tiān zi shàng yīng lián jiǎ yì,shí rén wèi yào cháo yáng xióng。
曲终笔阁缄封已,翩翩驿骑行尘起。qū zhōng bǐ gé jiān fēng yǐ,piān piān yì qí xíng chén qǐ。
寄向中朝谢故人,为说相思意如此。jì xiàng zhōng cháo xiè gù rén,wèi shuō xiāng sī yì rú cǐ。
徐铉

徐铉

徐铉(916年—991年)南唐,北宋初年文学家、书法家。字鼎臣,广陵(今江苏扬州)人。历官五代吴校书郎、南唐知制诰、翰林学士、吏部尚书,后随李煜归宋,官至散骑常侍,世称徐骑省。淳化初因事贬静难军行军司马。曾受诏与句中正等校定《说文解字》。工于书,好李斯小篆。与弟徐锴有文名,号称“二徐”;又与韩熙载齐名,江东谓之“韩徐”。 徐铉的作品>>

猜您喜欢

清明日清远峡作

徐铉

岭外春过半,途中火又新。lǐng wài chūn guò bàn,tú zhōng huǒ yòu xīn。
殷勤清远峡,留恋北归人。yīn qín qīng yuǎn xiá,liú liàn běi guī rén。

自题山亭三首

徐铉

簪组非无累,园林未是归。zān zǔ fēi wú lèi,yuán lín wèi shì guī。
世喧长不到,何必故山薇。shì xuān zhǎng bù dào,hé bì gù shān wēi。

自题山亭三首

徐铉

小舫行乘月,高斋卧看山。xiǎo fǎng xíng chéng yuè,gāo zhāi wò kàn shān。
退公聊自足,争敢望长闲。tuì gōng liáo zì zú,zhēng gǎn wàng zhǎng xián。

自题山亭三首

徐铉

跂石仍临水,披襟复挂冠。qí shí réng lín shuǐ,pī jīn fù guà guān。
机心忘未得,棋局与鱼竿。jī xīn wàng wèi dé,qí jú yǔ yú gān。

北苑侍宴杂咏诗竹

徐铉

劲节生宫苑,虚心奉豫游。jìn jié shēng gōng yuàn,xū xīn fèng yù yóu。
自然名价重,不羡渭川侯。zì rán míng jià zhòng,bù xiàn wèi chuān hóu。

北苑侍宴杂咏诗竹

徐铉

细韵风中远,寒青雪后浓。xì yùn fēng zhōng yuǎn,hán qīng xuě hòu nóng。
繁阴堪避雨,效用待东封。fán yīn kān bì yǔ,xiào yòng dài dōng fēng。

北苑侍宴杂咏诗竹

徐铉

碧草垂低岸,东风起细波。bì cǎo chuí dī àn,dōng fēng qǐ xì bō。
横汾从游宴,何谢到天河。héng fén cóng yóu yàn,hé xiè dào tiān hé。

北苑侍宴杂咏诗竹

徐铉

昨朝才解冻,今日又开花。zuó cháo cái jiě dòng,jīn rì yòu kāi huā。
帝力无人识,谁知玩物华。dì lì wú rén shí,shuí zhī wán wù huá。

北苑侍宴杂咏诗竹

徐铉

细丽披金彩,氛氲散远馨。xì lì pī jīn cǎi,fēn yūn sàn yuǎn xīn。
泛杯频奉赐,缘解制颓龄。fàn bēi pín fèng cì,yuán jiě zhì tuí líng。

送汪处士还黟歙

徐铉

孤云野鹤任天真,乘兴游梁又适秦。gū yún yě hè rèn tiān zhēn,chéng xīng yóu liáng yòu shì qín。
兴去却归南国去,黄山何谢武陵春。xīng qù què guī nán guó qù,huáng shān hé xiè wǔ líng chūn。

送表侄达师归鄱阳

徐铉

故乡禾黍世亲稀,中表相寻只有师。gù xiāng hé shǔ shì qīn xī,zhōng biǎo xiāng xún zhǐ yǒu shī。
惆怅离怀向何许,鄱阳湖上叶飞时。chóu chàng lí huái xiàng hé xǔ,pó yáng hú shàng yè fēi shí。

奉和武功学士舍人纪赠文懿大师净公

徐铉

旧国荒凉成黍稷,故交危脆似琉璃。jiù guó huāng liáng chéng shǔ jì,gù jiāo wēi cuì shì liú lí。
高人独喜汤师在,手把新文数道碑。gāo rén dú xǐ tāng shī zài,shǒu bǎ xīn wén shù dào bēi。

奉和武功学士舍人纪赠文懿大师净公

徐铉

满卷文章为世重,出尘心迹少人同。mǎn juǎn wén zhāng wèi shì zhòng,chū chén xīn jì shǎo rén tóng。
腾腾自得修真理,不管浮生觉梦中。téng téng zì dé xiū zhēn lǐ,bù guǎn fú shēng jué mèng zhōng。

奉和武功学士舍人纪赠文懿大师净公

徐铉

文似春华铺晓陌,思如泉涌注长江。wén shì chūn huá pù xiǎo mò,sī rú quán yǒng zhù zhǎng jiāng。
诗情道性知无梦,频见残灯照曙窗。shī qíng dào xìng zhī wú mèng,pín jiàn cán dēng zhào shǔ chuāng。

奉和武功学士舍人纪赠文懿大师净公

徐铉

已洁心源超世表,却缘诗句有时名。yǐ jié xīn yuán chāo shì biǎo,què yuán shī jù yǒu shí míng。
初闻行业如耆宿,及见容颜是后生。chū wén xíng yè rú qí sù,jí jiàn róng yán shì hòu shēng。