古诗词

后割肉诗为汪孝妇作

屈大均

新妇前割肉,割肉为翁痡。xīn fù qián gē ròu,gē ròu wèi wēng fū。
翁苦膈食人,腹中粒米无。wēng kǔ gé shí rén,fù zhōng lì mǐ wú。
门前十万寇,杀人肝脑涂。mén qián shí wàn kòu,shā rén gān nǎo tú。
无从乞针药,鬼伯方呜呜。wú cóng qǐ zhēn yào,guǐ bó fāng wū wū。
救死何所有,所有惟肌肤。jiù sǐ hé suǒ yǒu,suǒ yǒu wéi jī fū。
翁命系新妇,气绝只须臾。wēng mìng xì xīn fù,qì jué zhǐ xū yú。
抽刀向左臂,虽羸犹膏腴。chōu dāo xiàng zuǒ bì,suī léi yóu gāo yú。
一脔大逾寸,重可二十铢。yī luán dà yú cùn,zhòng kě èr shí zhū。
非方亦非圆,圭璧良不殊。fēi fāng yì fēi yuán,guī bì liáng bù shū。
血裹若绛雪,猩猩红不如。xuè guǒ ruò jiàng xuě,xīng xīng hóng bù rú。
聂切作和羹,翁食能无馀。niè qiè zuò hé gēng,wēng shí néng wú yú。
胸膈忽荡开,病瘳不待晡。xiōng gé hū dàng kāi,bìng chōu bù dài bū。
贼众闻却走,毋犯孝妇闾。zéi zhòng wén què zǒu,wú fàn xiào fù lǘ。
邻里竞来视,各请翁所需。lín lǐ jìng lái shì,gè qǐng wēng suǒ xū。
馈食悉精美,餍饫翁不臞。kuì shí xī jīng měi,yàn yù wēng bù qú。
夫时在邗沟,亲友皆来趋。fū shí zài hán gōu,qīn yǒu jiē lái qū。
夫名以妇知,称妇因称夫。fū míng yǐ fù zhī,chēng fù yīn chēng fū。
不知夫视妇,芬芳长与俱。bù zhī fū shì fù,fēn fāng zhǎng yǔ jù。
无何先朝露,夫溘归黄垆。wú hé xiān cháo lù,fū kè guī huáng lú。
讣闻不欲生,欲殉忧诸孤。fù wén bù yù shēng,yù xùn yōu zhū gū。
呱呱尚可弃,堂上有舅姑。gū gū shàng kě qì,táng shàng yǒu jiù gū。
舅姑岂盘石,身衰同秋蒲。jiù gū qǐ pán shí,shēn shuāi tóng qiū pú。
匍匐灵柩前,奠馔无蒸雏。pú fú líng jiù qián,diàn zhuàn wú zhēng chú。
抽刀再割肉,右臂白如瓠。chōu dāo zài gē ròu,yòu bì bái rú hù。
左臂创末平,刀口成痈疽。zuǒ bì chuàng mò píng,dāo kǒu chéng yōng jū。
疗翁未死前,割肉犹不辜。liáo wēng wèi sǐ qián,gē ròu yóu bù gū。
夫既已奄逝,割肉何所图。fū jì yǐ yǎn shì,gē ròu hé suǒ tú。
肉岂惊精丸,刀圭魂昭苏。ròu qǐ jīng jīng wán,dāo guī hún zhāo sū。
三日苟不生,神即幽酆都。sān rì gǒu bù shēng,shén jí yōu fēng dōu。
割之等泥土,只自戕罗敷。gē zhī děng ní tǔ,zhǐ zì qiāng luó fū。
念己活君舅,天理庶不诬。niàn jǐ huó jūn jiù,tiān lǐ shù bù wū。
为夫惜一脔,恩义何次且。wèi fū xī yī luán,ēn yì hé cì qiě。
报生复报死,所捐非全躯。bào shēng fù bào sǐ,suǒ juān fēi quán qū。
腥臊不足食,差胜充庖厨。xīng sāo bù zú shí,chà shèng chōng páo chú。
皇天令不死,五十犹勤劬。huáng tiān lìng bù sǐ,wǔ shí yóu qín qú。
二男已成立,干禄知读书。èr nán yǐ chéng lì,gàn lù zhī dú shū。
母肉尚馀几,一身半菀枯。mǔ ròu shàng yú jǐ,yī shēn bàn wǎn kū。
在母如鸿毛,宁如惨自屠。zài mǔ rú hóng máo,níng rú cǎn zì tú。
在舅如泰山,返魂因彼姝。zài jiù rú tài shān,fǎn hún yīn bǐ shū。
在夫即牲牷,肥腯逾羊酥。zài fū jí shēng quán,féi tú yú yáng sū。
吁嗟夫在外,不得亲口珠。xū jiē fū zài wài,bù dé qīn kǒu zhū。
尊章与稿砧,骨肉何亲疏。zūn zhāng yǔ gǎo zhēn,gǔ ròu hé qīn shū。
九泉歆此羹,味淡同瓜菹。jiǔ quán xīn cǐ gēng,wèi dàn tóng guā jū。
十年不同食,所嗜忘其初。shí nián bù tóng shí,suǒ shì wàng qí chū。
忍死更几时,同穴宁踟蹰。rěn sǐ gèng jǐ shí,tóng xué níng chí chú。
为寿讵忍言,儿女徒欢娱。wèi shòu jù rěn yán,ér nǚ tú huān yú。
未忘至百岁,蜉蝣归其居。wèi wàng zhì bǎi suì,fú yóu guī qí jū。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

长亭怨慢

屈大均

记烧烛、雁门高处。jì shāo zhú yàn mén gāo chù。
积雪封城,冻云迷路。jī xuě fēng chéng,dòng yún mí lù。
添尽香煤,紫貂相拥、夜深语。tiān jǐn xiāng méi,zǐ diāo xiāng yōng yè shēn yǔ。
苦寒如许,难和尔、凄凉句。kǔ hán rú xǔ,nán hé ěr qī liáng jù。
一片望乡愁,饮不醉,垆头驼乳。yī piàn wàng xiāng chóu,yǐn bù zuì,lú tóu tuó rǔ。
无处,问长城旧主,但见武灵遗墓。wú chù,wèn zhǎng chéng jiù zhǔ,dàn jiàn wǔ líng yí mù。
沙飞似箭,乱穿向,草中狐兔。shā fēi shì jiàn,luàn chuān xiàng,cǎo zhōng hú tù。
那能使、口北关南、更重作,并州门户。nà néng shǐ kǒu běi guān nán gèng zhòng zuò,bìng zhōu mén hù。
且莫吊沙场,收拾秦弓归去。qiě mò diào shā chǎng,shōu shí qín gōng guī qù。

念奴娇·秣陵吊古

屈大均

萧条如此,更何须,苦忆江南佳丽。xiāo tiáo rú cǐ,gèng hé xū,kǔ yì jiāng nán jiā lì。
花柳何曾迷六代,只为春光能醉。huā liǔ hé céng mí liù dài,zhǐ wèi chūn guāng néng zuì。
玉笛风朝,金笳霜夕,吹得天憔悴。yù dí fēng cháo,jīn jiā shuāng xī,chuī dé tiān qiáo cuì。
秦淮波浅,忍含如许清泪。qín huái bō qiǎn,rěn hán rú xǔ qīng lèi。
任尔燕子无情,飞归旧国,又怎忘兴替。rèn ěr yàn zi wú qíng,fēi guī jiù guó,yòu zěn wàng xīng tì。
虎踞龙蟠那得久,莫又苍苍王气。hǔ jù lóng pán nà dé jiǔ,mò yòu cāng cāng wáng qì。
灵谷梅花,蒋山松树,未识何年岁。líng gǔ méi huā,jiǎng shān sōng shù,wèi shí hé nián suì。
石人犹在,问君多少能记。shí rén yóu zài,wèn jūn duō shǎo néng jì。

浣溪沙

屈大均

一片花含一片愁,愁随江水不东流。yī piàn huā hán yī piàn chóu,chóu suí jiāng shuǐ bù dōng liú。
飞飞长傍景阳楼。fēi fēi zhǎng bàng jǐng yáng lóu。
六代只余芳草在,三园空有乳莺留。liù dài zhǐ yú fāng cǎo zài,sān yuán kōng yǒu rǔ yīng liú。
白门容易白人头。bái mén róng yì bái rén tóu。

浣溪沙·杜鹃

屈大均

血洒青山尽作花,花残人影未还家。xuè sǎ qīng shān jǐn zuò huā,huā cán rén yǐng wèi hái jiā。
声声只是为天涯。shēng shēng zhǐ shì wèi tiān yá。
有恨朱楼当凤阙,无穷青冢在龙沙。yǒu hèn zhū lóu dāng fèng quē,wú qióng qīng zhǒng zài lóng shā。
催还不得恨琵琶。cuī hái bù dé hèn pí pá。

梦江南

屈大均

悲落叶,叶落落当春。bēi luò yè,yè luò luò dāng chūn。
岁岁叶飞还有叶,年年人去更无人。suì suì yè fēi hái yǒu yè,nián nián rén qù gèng wú rén。
红带泪痕新。hóng dài lèi hén xīn。

梦江南

屈大均

红茉莉,穿作一花梳。hóng mò lì,chuān zuò yī huā shū。
金缕抽残蝴蝶茧,钗头立冬凤凰雏。jīn lǚ chōu cán hú dié jiǎn,chāi tóu lì dōng fèng huáng chú。
肯忆故人姝。kěn yì gù rén shū。

紫萸香慢·送雁

屈大均

恨沙蓬,偏随人转,更怜雾柳难青。hèn shā péng,piān suí rén zhuǎn,gèng lián wù liǔ nán qīng。
问征鸿南向,几时暖返龙庭。wèn zhēng hóng nán xiàng,jǐ shí nuǎn fǎn lóng tíng。
正有无边烟雪,与鲜飙千里,送度长城。zhèng yǒu wú biān yān xuě,yǔ xiān biāo qiān lǐ,sòng dù zhǎng chéng。
向并门少待,白首牧羝人,正海上,手携李卿。xiàng bìng mén shǎo dài,bái shǒu mù dī rén,zhèng hǎi shàng,shǒu xié lǐ qīng。
秋声,宿定还惊。qiū shēng,sù dìng hái jīng。
愁里月,不分明。chóu lǐ yuè,bù fēn míng。
又哀笳四起,衣砧断续,终夜伤情。yòu āi jiā sì qǐ,yī zhēn duàn xù,zhōng yè shāng qíng。
跨羊小儿争射,恁能到,白蘋汀。kuà yáng xiǎo ér zhēng shè,nèn néng dào,bái píng tīng。
尽长天遍排人字,逆风飞去,毛羽随处飘零,书寄未成。jǐn zhǎng tiān biàn pái rén zì,nì fēng fēi qù,máo yǔ suí chù piāo líng,shū jì wèi chéng。

虞美人

屈大均

无风亦向朱栏舞,情为君王苦。wú fēng yì xiàng zhū lán wǔ,qíng wèi jūn wáng kǔ。
乌江不渡为红颜,忍使香魂无主独东还。wū jiāng bù dù wèi hóng yán,rěn shǐ xiāng hún wú zhǔ dú dōng hái。
春含古血看犹暖,巧作红深浅。chūn hán gǔ xuè kàn yóu nuǎn,qiǎo zuò hóng shēn qiǎn。
花前休唱楚人歌,恐惹英雄又唤奈虞何。huā qián xiū chàng chǔ rén gē,kǒng rě yīng xióng yòu huàn nài yú hé。

潇湘神·零陵作

屈大均

潇水深,湘水深,双双流水逐臣心。xiāo shuǐ shēn,xiāng shuǐ shēn,shuāng shuāng liú shuǐ zhú chén xīn。
潇水不如湘水好,将愁送去洞庭阴。xiāo shuǐ bù rú xiāng shuǐ hǎo,jiāng chóu sòng qù dòng tíng yīn。

潇湘神·零陵作

屈大均

潇水流,湘水流,三闾愁接二妃愁。xiāo shuǐ liú,xiāng shuǐ liú,sān lǘ chóu jiē èr fēi chóu。
潇碧湘蓝虽两色,鸳鸯总作一天秋。xiāo bì xiāng lán suī liǎng sè,yuān yāng zǒng zuò yī tiān qiū。

潇湘神·零陵作

屈大均

潇水长,湘水长,三湘最苦是潇湘。xiāo shuǐ zhǎng,xiāng shuǐ zhǎng,sān xiāng zuì kǔ shì xiāo xiāng。
无限泪痕斑竹上,幽兰更作二妃香。wú xiàn lèi hén bān zhú shàng,yōu lán gèng zuò èr fēi xiāng。

蝶恋花 · 立春

屈大均

开岁炎天频下雪。kāi suì yán tiān pín xià xuě。
梅蕊迟开,冻得南枝彻。méi ruǐ chí kāi,dòng dé nán zhī chè。
几数夭桃先漏泄,春光已被蛮娘夺。jǐ shù yāo táo xiān lòu xiè,chūn guāng yǐ bèi mán niáng duó。
黄鸟数声娇欲绝。huáng niǎo shù shēng jiāo yù jué。
一夕东风,只转缠蛮舌。yī xī dōng fēng,zhǐ zhuǎn chán mán shé。
处处壶觞闲可掣,嬉游莫待芳菲月。chù chù hú shāng xián kě chè,xī yóu mò dài fāng fēi yuè。

蝶恋花·风流未满愁蚤满

屈大均

风流未满愁蚤满。fēng liú wèi mǎn chóu zǎo mǎn。
满到天边,暮雨还添满。mǎn dào tiān biān,mù yǔ hái tiān mǎn。
不识是愁将水满,不知是水将愁满。bù shí shì chóu jiāng shuǐ mǎn,bù zhī shì shuǐ jiāng chóu mǎn。
分付东风吹稍缓。fēn fù dōng fēng chuī shāo huǎn。
莫使春潮,只送愁先返。mò shǐ chūn cháo,zhǐ sòng chóu xiān fǎn。
愁返江南人未返,不如潮水从今断。chóu fǎn jiāng nán rén wèi fǎn,bù rú cháo shuǐ cóng jīn duàn。

蝶恋花·题唐宫扑蝶图

屈大均

凤子翩翩纷似雪。fèng zi piān piān fēn shì xuě。
画扇低扬,惊入深深叶。huà shàn dī yáng,jīng rù shēn shēn yè。
博得君王开笑靥,闻香忽复穿裙褶。bó dé jūn wáng kāi xiào yè,wén xiāng hū fù chuān qún zhě。
秦女剩鸾颠倒绝。qín nǚ shèng luán diān dào jué。
捉得黄须,腻粉教轻捻。zhuō dé huáng xū,nì fěn jiào qīng niǎn。
收向镜奁成媚蝶,承恩好待华清月。shōu xiàng jìng lián chéng mèi dié,chéng ēn hǎo dài huá qīng yuè。

蝶恋花·春情

屈大均

似雨如晴春乍暖。shì yǔ rú qíng chūn zhà nuǎn。
漠漠烟青,未肯含愁浅。mò mò yān qīng,wèi kěn hán chóu qiǎn。
怅望不知人已远,踏红似向花间转。chàng wàng bù zhī rén yǐ yuǎn,tà hóng shì xiàng huā jiān zhuǎn。
乱落杜鹃馀几片。luàn luò dù juān yú jǐ piàn。
付与游丝,莫被风吹断。fù yǔ yóu sī,mò bèi fēng chuī duàn。
紫燕衔香知有怨,怨他情与东风短。zǐ yàn xián xiāng zhī yǒu yuàn,yuàn tā qíng yǔ dōng fēng duǎn。
62011234567»