古诗词

石公种松歌

屈大均

石公好写黄山松,松与石合如胶漆。shí gōng hǎo xiě huáng shān sōng,sōng yǔ shí hé rú jiāo qī。
松为石笋拂天来,石作松柯横水出。sōng wèi shí sǔn fú tiān lái,shí zuò sōng kē héng shuǐ chū。
泾西新得一山寺,移松远自黄山至。jīng xī xīn dé yī shān sì,yí sōng yuǎn zì huáng shān zhì。
髯猿一个似人长,荷锄种植如师意。rán yuán yī gè shì rén zhǎng,hé chú zhǒng zhí rú shī yì。
师本全州清净禅,湘山湘水别多年。shī běn quán zhōu qīng jìng chán,xiāng shān xiāng shuǐ bié duō nián。
全州古松三百里,直接桂林不见天。quán zhōu gǔ sōng sān bǎi lǐ,zhí jiē guì lín bù jiàn tiān。
湘水北流与潇合,重华此地曾流连。xiāng shuǐ běi liú yǔ xiāo hé,zhòng huá cǐ dì céng liú lián。
零陵之松更奇绝,师今可忆蛟龙颠。líng líng zhī sōng gèng qí jué,shī jīn kě yì jiāo lóng diān。
我如女萝无断绝,处处与松相缠绵。wǒ rú nǚ luó wú duàn jué,chù chù yǔ sōng xiāng chán mián。
九疑松子日盈手,欲种未有白云田。jiǔ yí sōng zi rì yíng shǒu,yù zhǒng wèi yǒu bái yún tián。
乞师为写潇湘川,我松置在二妃前。qǐ shī wèi xiě xiāo xiāng chuān,wǒ sōng zhì zài èr fēi qián。
我居漓南忆湘北,重瞳孤坟竹㛹娟。wǒ jū lí nán yì xiāng běi,zhòng tóng gū fén zhú pián juān。
湘中之人喜师在,何不归扫苍梧烟。xiāng zhōng zhī rén xǐ shī zài,hé bù guī sǎo cāng wú yān。
屈大均

屈大均

屈大均(1630—1696)明末清初著名学者、诗人,与陈恭尹、梁佩兰并称“岭南三大家”,有“广东徐霞客”的美称。字翁山、介子,号莱圃,汉族,广东番禺人。曾与魏耕等进行反请活动。后为僧,中年仍改儒服。诗有李白、屈原的遗风,著作多毁于雍正、乾隆两朝,后人辑有《翁山诗外》、《翁山文外》、《翁山易外》、《广东新语》及《四朝成仁录》,合称“屈沱五书”。 屈大均的作品>>

猜您喜欢

浮琼海

屈大均

风帆朝自石塘开,白浪如山万里来。fēng fān cháo zì shí táng kāi,bái làng rú shān wàn lǐ lái。
白是海天青是水,茫茫不辨有琼雷。bái shì hǎi tiān qīng shì shuǐ,máng máng bù biàn yǒu qióng léi。

浮琼海

屈大均

一气空蒙作海天,风吹飞水白如烟。yī qì kōng méng zuò hǎi tiān,fēng chuī fēi shuǐ bái rú yān。
三潮三汐东西至,卷去长沙不见边。sān cháo sān xī dōng xī zhì,juǎn qù zhǎng shā bù jiàn biān。

浮琼海

屈大均

岛屿沉浮一点青,鸡声仿佛在空冥。dǎo yǔ chén fú yī diǎn qīng,jī shēng fǎng fú zài kōng míng。
断虹一片天边起,乱落风帆向翠屏。duàn hóng yī piàn tiān biān qǐ,luàn luò fēng fān xiàng cuì píng。

明妃

屈大均

阴山一望战云寒,汉月凄凄不忍看。yīn shān yī wàng zhàn yún hán,hàn yuè qī qī bù rěn kàn。
都尉不辞封右校,明妃何惜嫁呼韩。dōu wèi bù cí fēng yòu xiào,míng fēi hé xī jià hū hán。

明妃

屈大均

自作新辞教绿珠,明君舞罢赐珊瑚。zì zuò xīn cí jiào lǜ zhū,míng jūn wǔ bà cì shān hú。
翔风莫抱房中怨,塞上阏氏似尔无。xiáng fēng mò bào fáng zhōng yuàn,sāi shàng è shì shì ěr wú。

明妃

屈大均

琵琶马上送蛾眉,汉帝思同公主时。pí pá mǎ shàng sòng é méi,hàn dì sī tóng gōng zhǔ shí。
善舞明君梁氏女,不甘秋草学阏氏。shàn wǔ míng jūn liáng shì nǚ,bù gān qiū cǎo xué è shì。

文君

屈大均

绿绮琴声亦是媒,人间那得长卿才。lǜ qǐ qín shēng yì shì méi,rén jiān nà dé zhǎng qīng cái。
白头吟罢重欢好,也似长门一赋来。bái tóu yín bà zhòng huān hǎo,yě shì zhǎng mén yī fù lái。

韶阳道中望诸峰

屈大均

削出枝枝是箨龙,无人道是一峰峰。xuē chū zhī zhī shì tuò lóng,wú rén dào shì yī fēng fēng。
山灵作意为韶石,欲使巉岩似次宗。shān líng zuò yì wèi sháo shí,yù shǐ chán yán shì cì zōng。

送人之云中

屈大均

山西门户是云中,上谷三关俯汉宫。shān xī mén hù shì yún zhōng,shàng gǔ sān guān fǔ hàn gōng。
君向长城城上望,秋鹰应念郅都雄。jūn xiàng zhǎng chéng chéng shàng wàng,qiū yīng yīng niàn zhì dōu xióng。

送人返徽州

屈大均

黄山白岳梦魂间,之子乘秋一杖还。huáng shān bái yuè mèng hún jiān,zhī zi chéng qiū yī zhàng hái。
洗研莫污飞瀑水,濯缨吾拟向潺湲。xǐ yán mò wū fēi pù shuǐ,zhuó yīng wú nǐ xiàng chán yuán。

和太仓许子题宋高宗赐岳武穆王班师手诏后

屈大均

自写班师诏纸来,思陵花押玺函开。zì xiě bān shī zhào zhǐ lái,sī líng huā yā xǐ hán kāi。
东南自足为天子,一片湖山绕露台。dōng nán zì zú wèi tiān zi,yī piàn hú shān rào lù tái。

和太仓许子题宋高宗赐岳武穆王班师手诏后

屈大均

龙颜多为讲和开,有诏班师手自裁。lóng yán duō wèi jiǎng hé kāi,yǒu zhào bān shī shǒu zì cái。
雪耻枉居勾践国,会稽山解笑人来。xuě chǐ wǎng jū gōu jiàn guó,huì jī shān jiě xiào rén lái。

咏吹笛者

屈大均

惊鸿不似似行云,日夕含香笑语芬。jīng hóng bù shì shì xíng yún,rì xī hán xiāng xiào yǔ fēn。
应是绿珠高弟子,笛声吹出舞明君。yīng shì lǜ zhū gāo dì zi,dí shēng chuī chū wǔ míng jūn。

琪林

屈大均

琪林日暮喜乘凉,羽客殷勤拂石床。qí lín rì mù xǐ chéng liáng,yǔ kè yīn qín fú shí chuáng。
欲得银钩真与草,白鹅多养在池塘。yù dé yín gōu zhēn yǔ cǎo,bái é duō yǎng zài chí táng。

故苑

屈大均

故苑昌华在海头,离宫亦傍荔枝洲。gù yuàn chāng huá zài hǎi tóu,lí gōng yì bàng lì zhī zhōu。
蝉声如水流高树,催尽斜阳又一秋。chán shēng rú shuǐ liú gāo shù,cuī jǐn xié yáng yòu yī qiū。