古诗词

长相思

纳兰性德

山一程,水一程,身向榆关那畔行,夜深千帐灯。shān yī chéng,shuǐ yī chéng,shēn xiàng yú guān nà pàn xíng,yè shēn qiān zhàng dēng。
风一更,雪一更,聒碎乡心梦不成,故园无此声。fēng yī gèng,xuě yī gèng,guā suì xiāng xīn mèng bù chéng,gù yuán wú cǐ shēng。
纳兰性德

纳兰性德

纳兰性德(1655-1685),满洲人,字容若,号楞伽山人,清代最著名词人之一。其诗词“纳兰词”在清代以至整个中国词坛上都享有很高的声誉,在中国文学史上也占有光采夺目的一席。他生活于满汉融合时期,其贵族家庭兴衰具有关联于王朝国事的典型性。虽侍从帝王,却向往经历平淡。特殊的生活环境背景,加之个人的超逸才华,使其诗词创作呈现出独特的个性和鲜明的艺术风格。流传至今的《木兰花令·拟古决绝词》——“人生若只如初见,何事秋风悲画扇?等闲变却故人心,却道故人心易变。”富于意境,是其众多代表作之一。 纳兰性德的作品>>

猜您喜欢

浣溪沙·小兀喇

纳兰性德

桦屋鱼衣柳作城,蛟龙鳞动浪花腥,飞扬应逐海东青。huà wū yú yī liǔ zuò chéng,jiāo lóng lín dòng làng huā xīng,fēi yáng yīng zhú hǎi dōng qīng。
犹记当年军垒迹,不知何处梵钟声,莫将兴废话分明。yóu jì dāng nián jūn lěi jì,bù zhī hé chù fàn zhōng shēng,mò jiāng xīng fèi huà fēn míng。

江城子·咏史

纳兰性德

湿云全压数峰低。shī yún quán yā shù fēng dī。
影凄迷,望中疑。yǐng qī mí,wàng zhōng yí。
非雾非烟,神女欲来时、若问生涯原是梦,除梦里,没人知。fēi wù fēi yān,shén nǚ yù lái shí ruò wèn shēng yá yuán shì mèng,chú mèng lǐ,méi rén zhī。

昭君怨

纳兰性德

深禁好春谁惜,薄暮瑶阶伫立。shēn jìn hǎo chūn shuí xī,báo mù yáo jiē zhù lì。
别院管弦声,不分明。bié yuàn guǎn xián shēng,bù fēn míng。
又是梨花欲谢,绣被春寒今夜。yòu shì lí huā yù xiè,xiù bèi chūn hán jīn yè。
寂寂锁朱门,梦承恩。jì jì suǒ zhū mén,mèng chéng ēn。

清平乐

纳兰性德

青陵蝶梦,倒挂怜么凤。qīng líng dié mèng,dào guà lián me fèng。
退粉收香情一种,栖傍玉钗偷共。tuì fěn shōu xiāng qíng yī zhǒng,qī bàng yù chāi tōu gòng。
愔愔镜阁飞蛾,谁传锦字秋河?莲子依然隐雾,菱花暗惜横波。yīn yīn jìng gé fēi é,shuí chuán jǐn zì qiū hé?lián zi yī rán yǐn wù,líng huā àn xī héng bō。

清平乐·弹琴峡题壁

纳兰性德

泠泠彻夜,谁是知音者。líng líng chè yè,shuí shì zhī yīn zhě。
如梦前朝何处也,一曲边愁难写。rú mèng qián cháo hé chù yě,yī qū biān chóu nán xiě。
极天关塞云中,人随落雁西风。jí tiān guān sāi yún zhōng,rén suí luò yàn xī fēng。
唤取红襟翠袖,莫教泪洒英雄。huàn qǔ hóng jīn cuì xiù,mò jiào lèi sǎ yīng xióng。

东风齐着力

纳兰性德

电急流光,天生薄命,有泪如潮。diàn jí liú guāng,tiān shēng báo mìng,yǒu lèi rú cháo。
勉为欢谑,到底总无聊。miǎn wèi huān xuè,dào dǐ zǒng wú liáo。
欲谱频年离恨,言已尽、恨未曾消。yù pǔ pín nián lí hèn,yán yǐ jǐn hèn wèi céng xiāo。
凭谁把,一天愁绪,按出琼萧。píng shuí bǎ,yī tiān chóu xù,àn chū qióng xiāo。
往事水迢迢,窗前月、几番空照魂销。wǎng shì shuǐ tiáo tiáo,chuāng qián yuè jǐ fān kōng zhào hún xiāo。
旧欢新梦,雁齿小红桥。jiù huān xīn mèng,yàn chǐ xiǎo hóng qiáo。
最是烧灯时候,宜春髻、酒暖蒲萄。zuì shì shāo dēng shí hòu,yí chūn jì jiǔ nuǎn pú táo。
凄凉煞,五枝青玉,风雨飘飘。qī liáng shā,wǔ zhī qīng yù,fēng yǔ piāo piāo。

阮郎归

纳兰性德

斜风细雨正霏霏。xié fēng xì yǔ zhèng fēi fēi。
画帘拖地垂。huà lián tuō dì chuí。
屏山几曲篆香微。píng shān jǐ qū zhuàn xiāng wēi。
闲亭柳絮飞。xián tíng liǔ xù fēi。
新绿密,乱红稀。xīn lǜ mì,luàn hóng xī。
乳莺残日啼。rǔ yīng cán rì tí。
余寒欲透缕金衣。yú hán yù tòu lǚ jīn yī。
落花郎未归。luò huā láng wèi guī。

浣溪沙

纳兰性德

酒醒香销愁不胜,如何更向落花行。jiǔ xǐng xiāng xiāo chóu bù shèng,rú hé gèng xiàng luò huā xíng。
去年高摘斗径盈。qù nián gāo zhāi dòu jìng yíng。
夜雨几番销瘦了,繁华如梦总无凭。yè yǔ jǐ fān xiāo shòu le,fán huá rú mèng zǒng wú píng。
人间何处问多情。rén jiān hé chù wèn duō qíng。

摊破浣溪沙

纳兰性德

小立红桥柳半垂,越罗裙扬缕金衣。xiǎo lì hóng qiáo liǔ bàn chuí,yuè luó qún yáng lǚ jīn yī。
采得石榴双叶子,欲遗谁?cǎi dé shí liú shuāng yè zi,yù yí shuí?
便是有情当落月,只应无伴送斜晖。biàn shì yǒu qíng dāng luò yuè,zhǐ yīng wú bàn sòng xié huī。
寄语东风休着力,不禁吹。jì yǔ dōng fēng xiū zhe lì,bù jìn chuī。

山花子

纳兰性德

昨夜浓香分外宜,天将妍暖护双栖。zuó yè nóng xiāng fēn wài yí,tiān jiāng yán nuǎn hù shuāng qī。
桦烛影微红玉软,燕钗垂。huà zhú yǐng wēi hóng yù ruǎn,yàn chāi chuí。
几为愁多翻自笑,那逢欢极却含啼。jǐ wèi chóu duō fān zì xiào,nà féng huān jí què hán tí。
央及莲花清漏滴,莫相催。yāng jí lián huā qīng lòu dī,mò xiāng cuī。

减字木兰花

纳兰性德

相逢不语,一朵芙蓉著秋雨。xiāng féng bù yǔ,yī duǒ fú róng zhù qiū yǔ。
小晕红潮,斜溜鬟心只凤翘。xiǎo yūn hóng cháo,xié liū huán xīn zhǐ fèng qiào。
待将低唤,直为凝情恐人见。dài jiāng dī huàn,zhí wèi níng qíng kǒng rén jiàn。
欲诉幽怀,转过回阑叩玉钗。yù sù yōu huái,zhuǎn guò huí lán kòu yù chāi。

减字木兰花

纳兰性德

断魂无据,万水千山何处去?没个音书,尽日东风上绿除。duàn hún wú jù,wàn shuǐ qiān shān hé chù qù?méi gè yīn shū,jǐn rì dōng fēng shàng lǜ chú。
故园春好,寄语落花须自扫。gù yuán chūn hǎo,jì yǔ luò huā xū zì sǎo。
莫更伤春,同是恹恹多病人。mò gèng shāng chūn,tóng shì yān yān duō bìng rén。

减字木兰花

纳兰性德

花丛冷眼,自惜寻春来较晚。huā cóng lěng yǎn,zì xī xún chūn lái jiào wǎn。
知道今生,知道今生那见卿。zhī dào jīn shēng,zhī dào jīn shēng nà jiàn qīng。
天然绝代,不信相思浑不解。tiān rán jué dài,bù xìn xiāng sī hún bù jiě。
若解相思,定与韩凭共一枝。ruò jiě xiāng sī,dìng yǔ hán píng gòng yī zhī。

鹧鸪天

纳兰性德

尘满疏帘素带飘,真成暗度可怜宵。chén mǎn shū lián sù dài piāo,zhēn chéng àn dù kě lián xiāo。
几回偷拭青衫泪,忽傍犀奁见翠翘。jǐ huí tōu shì qīng shān lèi,hū bàng xī lián jiàn cuì qiào。
惟有恨,转无聊。wéi yǒu hèn,zhuǎn wú liáo。
五更依旧落花朝。wǔ gèng yī jiù luò huā cháo。
衰杨叶尽丝难尽,冷雨凄风打画桥。shuāi yáng yè jǐn sī nán jǐn,lěng yǔ qī fēng dǎ huà qiáo。

四和香

纳兰性德

麦浪翻晴风飐柳,已过伤春候。mài làng fān qíng fēng zhǎn liǔ,yǐ guò shāng chūn hòu。
因甚为他成僝僽?毕竟是春迤逗。yīn shén wèi tā chéng chán zhòu?bì jìng shì chūn yí dòu。
红药阑边携素手,暖语浓于酒。hóng yào lán biān xié sù shǒu,nuǎn yǔ nóng yú jiǔ。
盼到园花铺似绣,却更比春前瘦。pàn dào yuán huā pù shì xiù,què gèng bǐ chūn qián shòu。