古诗词

清平乐

纳兰性德

凄凄切切,惨淡黄花节。qī qī qiè qiè,cǎn dàn huáng huā jié。
梦里砧声浑未歇,那更乱蛩悲咽。mèng lǐ zhēn shēng hún wèi xiē,nà gèng luàn qióng bēi yàn。
尘生燕子空楼,抛残弦索床头。chén shēng yàn zi kōng lóu,pāo cán xián suǒ chuáng tóu。
一样晓风残月,而今触绪添愁。yī yàng xiǎo fēng cán yuè,ér jīn chù xù tiān chóu。
纳兰性德

纳兰性德

纳兰性德(1655-1685),满洲人,字容若,号楞伽山人,清代最著名词人之一。其诗词“纳兰词”在清代以至整个中国词坛上都享有很高的声誉,在中国文学史上也占有光采夺目的一席。他生活于满汉融合时期,其贵族家庭兴衰具有关联于王朝国事的典型性。虽侍从帝王,却向往经历平淡。特殊的生活环境背景,加之个人的超逸才华,使其诗词创作呈现出独特的个性和鲜明的艺术风格。流传至今的《木兰花令·拟古决绝词》——“人生若只如初见,何事秋风悲画扇?等闲变却故人心,却道故人心易变。”富于意境,是其众多代表作之一。 纳兰性德的作品>>

猜您喜欢

蝶恋花

纳兰性德

今古河山无定据。jīn gǔ hé shān wú dìng jù。
画角声中,牧马频来去。huà jiǎo shēng zhōng,mù mǎ pín lái qù。
满目荒凉谁可语?西风吹老丹枫树。mǎn mù huāng liáng shuí kě yǔ?xī fēng chuī lǎo dān fēng shù。
从前幽怨应无数。cóng qián yōu yuàn yīng wú shù。
铁马金戈,青冢黄昏路。tiě mǎ jīn gē,qīng zhǒng huáng hūn lù。
一往情深深几许?深山夕照深秋雨。yī wǎng qíng shēn shēn jǐ xǔ?shēn shān xī zhào shēn qiū yǔ。

踏莎行

纳兰性德

倚柳题笺,当花侧帽,赏心应比驱驰好。yǐ liǔ tí jiān,dāng huā cè mào,shǎng xīn yīng bǐ qū chí hǎo。
错教双鬓受东风,看吹绿影成丝早。cuò jiào shuāng bìn shòu dōng fēng,kàn chuī lǜ yǐng chéng sī zǎo。
金殿寒鸦,玉阶春草,就中冷暖和谁道?小楼明月镇长闲,人生何事缁尘老。jīn diàn hán yā,yù jiē chūn cǎo,jiù zhōng lěng nuǎn hé shuí dào?xiǎo lóu míng yuè zhèn zhǎng xián,rén shēng hé shì zī chén lǎo。

鹧鸪天

纳兰性德

别绪如丝睡不成,那堪孤枕梦边城。bié xù rú sī shuì bù chéng,nà kān gū zhěn mèng biān chéng。
因听紫塞三更雨,却忆红楼半夜灯。yīn tīng zǐ sāi sān gèng yǔ,què yì hóng lóu bàn yè dēng。
书郑重,恨分明,天将愁味酿多情。shū zhèng zhòng,hèn fēn míng,tiān jiāng chóu wèi niàng duō qíng。
起来呵手封题处,偏到鸳鸯两字冰。qǐ lái hē shǒu fēng tí chù,piān dào yuān yāng liǎng zì bīng。

鹧鸪天·离恨

纳兰性德

背立盈盈故作羞,手挪梅蕊打肩头。bèi lì yíng yíng gù zuò xiū,shǒu nuó méi ruǐ dǎ jiān tóu。
欲将离恨寻郎说,待得郎归恨却休。yù jiāng lí hèn xún láng shuō,dài dé láng guī hèn què xiū。
云澹澹,水悠悠,一声横笛锁空楼。yún dàn dàn,shuǐ yōu yōu,yī shēng héng dí suǒ kōng lóu。
何时共泛春溪月,断岸垂杨一叶舟。hé shí gòng fàn chūn xī yuè,duàn àn chuí yáng yī yè zhōu。

鬓云松令·枕函香

纳兰性德

枕函香,花径漏。zhěn hán xiāng,huā jìng lòu。
依约相逢,絮语黄昏后。yī yuē xiāng féng,xù yǔ huáng hūn hòu。
时节薄寒人病酒,刬地梨花,彻夜东风瘦。shí jié báo hán rén bìng jiǔ,chǎn dì lí huā,chè yè dōng fēng shòu。
掩银屏,垂翠袖。yǎn yín píng,chuí cuì xiù。
何处吹箫,脉脉情微逗。hé chù chuī xiāo,mài mài qíng wēi dòu。
肠断月明红豆蔻,月似当时,人似当时否?cháng duàn yuè míng hóng dòu kòu,yuè shì dāng shí,rén shì dāng shí fǒu?

菩萨蛮·上巳前一日西郊冯氏园看海棠

纳兰性德

春花春月年年客。chūn huā chūn yuè nián nián kè。
怜春又怕春离别。lián chūn yòu pà chūn lí bié。
只为晓风愁。zhǐ wèi xiǎo fēng chóu。
催花扑玉钩。cuī huā pū yù gōu。
娟娟双蛱蝶。juān juān shuāng jiá dié。
宛转飞花侧。wǎn zhuǎn fēi huā cè。
花底一声歌。huā dǐ yī shēng gē。
疼花花奈何。téng huā huā nài hé。

虞美人·曲阑深处重相见

纳兰性德

曲阑深处重相见,匀泪偎人颤。qū lán shēn chù zhòng xiāng jiàn,yún lèi wēi rén chàn。
凄凉别后两应同,最是不胜清怨月明中。qī liáng bié hòu liǎng yīng tóng,zuì shì bù shèng qīng yuàn yuè míng zhōng。
半生已分孤眠过,山枕檀痕涴。bàn shēng yǐ fēn gū mián guò,shān zhěn tán hén wò。
忆来何事最销魂,第一折枝花样画罗裙。yì lái hé shì zuì xiāo hún,dì yī zhé zhī huā yàng huà luó qún。

一络索·过尽遥山如画

纳兰性德

过尽遥山如画。guò jǐn yáo shān rú huà。
短衣匹马。duǎn yī pǐ mǎ。
萧萧落木不胜秋,莫回首、斜阳下。xiāo xiāo luò mù bù shèng qiū,mò huí shǒu xié yáng xià。
别是柔肠萦挂。bié shì róu cháng yíng guà。
待归才罢。dài guī cái bà。
却愁拥髻向灯前,说不尽、离人话。què chóu yōng jì xiàng dēng qián,shuō bù jǐn lí rén huà。

浣溪沙·十八年来堕世间

纳兰性德

十八年来堕世间,吹花嚼蕊弄冰弦。shí bā nián lái duò shì jiān,chuī huā jué ruǐ nòng bīng xián。
多情情寄阿谁边。duō qíng qíng jì ā shuí biān。
紫玉钗斜灯影背,红绵粉冷枕函偏。zǐ yù chāi xié dēng yǐng bèi,hóng mián fěn lěng zhěn hán piān。
相看好处却无言。xiāng kàn hǎo chù què wú yán。

赤枣子·风淅淅

纳兰性德

风淅淅,雨纤纤。fēng xī xī,yǔ xiān xiān。
难怪春愁细细添。nán guài chūn chóu xì xì tiān。
记不分明疑是梦,梦来还隔一重帘。jì bù fēn míng yí shì mèng,mèng lái hái gé yī zhòng lián。

虞美人·为梁汾赋

纳兰性德

凭君料理《花间》课,莫负当初我。píng jūn liào lǐ huā jiān kè,mò fù dāng chū wǒ。
眼看鸡犬上天梯,黄九自招秦七共泥犁。yǎn kàn jī quǎn shàng tiān tī,huáng jiǔ zì zhāo qín qī gòng ní lí。
瘦狂那似痴肥好,判任痴肥笑。shòu kuáng nà shì chī féi hǎo,pàn rèn chī féi xiào。
笑他多病与长贫,不及诸公衮衮向风尘。xiào tā duō bìng yǔ zhǎng pín,bù jí zhū gōng gǔn gǔn xiàng fēng chén。

采桑子·明月多情应笑我

纳兰性德

明月多情应笑我,笑我如今。míng yuè duō qíng yīng xiào wǒ,xiào wǒ rú jīn。
辜负春心,独自闲行独自吟。gū fù chūn xīn,dú zì xián xíng dú zì yín。
近来怕说当时事,结遍兰襟。jìn lái pà shuō dāng shí shì,jié biàn lán jīn。
月浅灯深,梦里云归何处寻。yuè qiǎn dēng shēn,mèng lǐ yún guī hé chù xún。

霜天晓角·重来对酒

纳兰性德

重来对酒,折尽风前柳。zhòng lái duì jiǔ,zhé jǐn fēng qián liǔ。
若问看花情绪,似当日、怎能彀。ruò wèn kàn huā qíng xù,shì dāng rì zěn néng gòu。
休为西风瘦,痛饮频搔首。xiū wèi xī fēng shòu,tòng yǐn pín sāo shǒu。
自古青蝇白璧,天已早安排就。zì gǔ qīng yíng bái bì,tiān yǐ zǎo ān pái jiù。

菩萨蛮·新寒中酒敲窗雨

纳兰性德

新寒中酒敲窗雨,残香细袅秋情绪。xīn hán zhōng jiǔ qiāo chuāng yǔ,cán xiāng xì niǎo qiū qíng xù。
才道莫伤神,青衫湿一痕。cái dào mò shāng shén,qīng shān shī yī hén。
无聊成独卧,弹指韶光过。wú liáo chéng dú wò,dàn zhǐ sháo guāng guò。
记得别伊时,桃花柳万丝。jì dé bié yī shí,táo huā liǔ wàn sī。

淡黄柳·咏柳

纳兰性德

三眠未歇,乍到秋时节。sān mián wèi xiē,zhà dào qiū shí jié。
一树斜阳蝉更咽,曾绾灞陵离别。yī shù xié yáng chán gèng yàn,céng wǎn bà líng lí bié。
絮已为萍风卷叶,空凄切。xù yǐ wèi píng fēng juǎn yè,kōng qī qiè。
长条莫轻折,苏小恨、倩他说。zhǎng tiáo mò qīng zhé,sū xiǎo hèn qiàn tā shuō。
尽飘零、游冶章台客。jǐn piāo líng yóu yě zhāng tái kè。
红板桥空,溅裙人去,依旧晓风残月。hóng bǎn qiáo kōng,jiàn qún rén qù,yī jiù xiǎo fēng cán yuè。