古诗词

东原行赠金士希

顾璘

蓬莱近在都城隈,高原如掌风尘开。péng lái jìn zài dōu chéng wēi,gāo yuán rú zhǎng fēng chén kāi。
长江叠送波涛色,钟岳横分紫翠堆。zhǎng jiāng dié sòng bō tāo sè,zhōng yuè héng fēn zǐ cuì duī。
疏林旷望豁心目,四时花艳纷相催。shū lín kuàng wàng huō xīn mù,sì shí huā yàn fēn xiāng cuī。
皇居咫尺接灵气,云霞缭绕金银台。huáng jū zhǐ chǐ jiē líng qì,yún xiá liáo rào jīn yín tái。
橘洲桃水竟恍惚,终南太华空崔嵬。jú zhōu táo shuǐ jìng huǎng hū,zhōng nán tài huá kōng cuī wéi。
先生泉石性所好,紫绶裹体心潜哀。xiān shēng quán shí xìng suǒ hǎo,zǐ shòu guǒ tǐ xīn qián āi。
专城虎竹弃如土,梦想此乡归去来。zhuān chéng hǔ zhú qì rú tǔ,mèng xiǎng cǐ xiāng guī qù lái。
挂冠散发对高木,闲门白日生苍苔。guà guān sàn fā duì gāo mù,xián mén bái rì shēng cāng tái。
手提长镵斸春雨,东陵瓜田身自栽。shǒu tí zhǎng chán zhǔ chūn yǔ,dōng líng guā tián shēn zì zāi。
兴起高歌拂衫袖,虬髯仰将何毰毸。xīng qǐ gāo gē fú shān xiù,qiú rán yǎng jiāng hé péi sāi。
江山开辟几千古,孙郎突来生祸胎。jiāng shān kāi pì jǐ qiān gǔ,sūn láng tū lái shēng huò tāi。
干戈六代斗白骨,四十二帝翻云雷。gàn gē liù dài dòu bái gǔ,sì shí èr dì fān yún léi。
旌旗紫盖转灭没,琼楼绮阁俱飞灰。jīng qí zǐ gài zhuǎn miè méi,qióng lóu qǐ gé jù fēi huī。
当时岂无攀龙附凤侣,功成运去多嫌猜。dāng shí qǐ wú pān lóng fù fèng lǚ,gōng chéng yùn qù duō xián cāi。
良弓已随高鸟尽,至今空泣英雄才。liáng gōng yǐ suí gāo niǎo jǐn,zhì jīn kōng qì yīng xióng cái。
不如有田尽成秫,当春泼作葡萄醅。bù rú yǒu tián jǐn chéng shú,dāng chūn pō zuò pú táo pēi。
砗磲为瓯玉为杯,买金便铸十石罍。chē qú wèi ōu yù wèi bēi,mǎi jīn biàn zhù shí shí léi。
上药浸之可养性,烂醉勿论西日颓。shàng yào jìn zhī kě yǎng xìng,làn zuì wù lùn xī rì tuí。
傥予出郭来相访,莫遣醒醒骑马回。tǎng yǔ chū guō lái xiāng fǎng,mò qiǎn xǐng xǐng qí mǎ huí。
顾璘

顾璘

明苏州府吴县人,寓居上元。字华玉,号东桥居士。弘治九年进士。授广平知县。正德间为开封知府,忤太监廖堂,逮下锦衣狱,谪知全州。后累迁至南京刑部尚书,罢归。少负才名,与同里陈沂、王韦号金陵三俊,后又添朱应登并称四大家。诗以风调胜。晚岁家居,治息园,筑幸舍,延接胜流,江左名士推为领袖。有《息园》、《浮湘》、《山中集》、《凭几集》及《息园存稿诗》、《息园存稿文》、《国宝新编》、《近言》等。 顾璘的作品>>

猜您喜欢

南江吟为孙从一按察作

顾璘

入郢雄心笑子胥,仲尼书社总成虚。rù yǐng xióng xīn xiào zi xū,zhòng ní shū shè zǒng chéng xū。
不如载取中山酒,来就江心丙穴鱼。bù rú zài qǔ zhōng shān jiǔ,lái jiù jiāng xīn bǐng xué yú。

南江吟为孙从一按察作

顾璘

四面方城开楚都,凭将汉水壮雄图。sì miàn fāng chéng kāi chǔ dōu,píng jiāng hàn shuǐ zhuàng xióng tú。
神灵一统归今代,散与高人作五湖。shén líng yī tǒng guī jīn dài,sàn yǔ gāo rén zuò wǔ hú。

南江吟为孙从一按察作

顾璘

西上襄阳百里程,摇船买酒醉樊城。xī shàng xiāng yáng bǎi lǐ chéng,yáo chuán mǎi jiǔ zuì fán chéng。
接䍦堕却无心拾,杜预碑犹水底横。jiē lí duò què wú xīn shí,dù yù bēi yóu shuǐ dǐ héng。

南江吟为孙从一按察作

顾璘

我爱前贤太白豪,欲呼此水变春醪。wǒ ài qián xián tài bái háo,yù hū cǐ shuǐ biàn chūn láo。
四海清平身不老,与君终日醉蒲萄。sì hǎi qīng píng shēn bù lǎo,yǔ jūn zhōng rì zuì pú táo。

南江吟为孙从一按察作

顾璘

洪波吞却内方山,大别都来一掌间。hóng bō tūn què nèi fāng shān,dà bié dōu lái yī zhǎng jiān。
伏腊移舟祠大禹,鱼龙窟里棹歌还。fú là yí zhōu cí dà yǔ,yú lóng kū lǐ zhào gē hái。

南江吟为孙从一按察作

顾璘

我泛南江望汉阳,碧波千顷浩汪洋。wǒ fàn nán jiāng wàng hàn yáng,bì bō qiān qǐng hào wāng yáng。
使君度量元相似,何物艨艟不可藏。shǐ jūn dù liàng yuán xiāng shì,hé wù méng chōng bù kě cáng。

汉江独泛

顾璘

水云蒸日楚天浮,满眼江湖伴客愁。shuǐ yún zhēng rì chǔ tiān fú,mǎn yǎn jiāng hú bàn kè chóu。
三国雄豪何处问,卷帘犹自见荆州。sān guó xióng háo hé chù wèn,juǎn lián yóu zì jiàn jīng zhōu。

汉江独泛

顾璘

郑生风骨岂超尘,水府能逢解佩人。zhèng shēng fēng gǔ qǐ chāo chén,shuǐ fǔ néng féng jiě pèi rén。
青鸟去来烟漠漠,渚兰汀芷自含颦。qīng niǎo qù lái yān mò mò,zhǔ lán tīng zhǐ zì hán pín。

汉江独泛

顾璘

三日楼船听棹歌,江湖归兴满渔蓑。sān rì lóu chuán tīng zhào gē,jiāng hú guī xīng mǎn yú suō。
功无铜柱长为客,浪笑壶头马伏波。gōng wú tóng zhù zhǎng wèi kè,làng xiào hú tóu mǎ fú bō。

汉江独泛

顾璘

郢城遥向武昌还,千里风帆三日间。yǐng chéng yáo xiàng wǔ chāng hái,qiān lǐ fēng fān sān rì jiān。
直到汉阳聊舣棹,推篷先措八分山。zhí dào hàn yáng liáo yǐ zhào,tuī péng xiān cuò bā fēn shān。

所见

顾璘

襄河西溃水连天,禾黍翻成鱼鳖渊。xiāng hé xī kuì shuǐ lián tiān,hé shǔ fān chéng yú biē yuān。
鬻却儿童修网罟,移家江口就渔船。yù què ér tóng xiū wǎng gǔ,yí jiā jiāng kǒu jiù yú chuán。

所见

顾璘

贾客牵船入郢遥,泥行千里水齐腰。jiǎ kè qiān chuán rù yǐng yáo,ní xíng qiān lǐ shuǐ qí yāo。
青楼锦瑟谁家子,一醉挥金太剧骄。qīng lóu jǐn sè shuí jiā zi,yī zuì huī jīn tài jù jiāo。

所见

顾璘

鬼薪白粲动成群,刀笔铦锋自舞文。guǐ xīn bái càn dòng chéng qún,dāo bǐ xiān fēng zì wǔ wén。
郑国不缘诛邓析,孙侨黑白讵能分。zhèng guó bù yuán zhū dèng xī,sūn qiáo hēi bái jù néng fēn。

景陵五华山

顾璘

五华山顶炼丹台,方士虚传太皞开。wǔ huá shān dǐng liàn dān tái,fāng shì xū chuán tài hào kāi。
未悟先天真水火,却依炉鼎拨残灰。wèi wù xiān tiān zhēn shuǐ huǒ,què yī lú dǐng bō cán huī。

野田见菊

顾璘

陶令柴桑菊满阑,得钱呼酒每盘桓。táo lìng chái sāng jú mǎn lán,dé qián hū jiǔ měi pán huán。
熊轓虎节成何事,却引黄花道上看。xióng fān hǔ jié chéng hé shì,què yǐn huáng huā dào shàng kàn。