古诗词

同祝鸣和赋长歌赠方思道

顾璘

诗人雅尚唯林麓,脱略功名轻汗竹。shī rén yǎ shàng wéi lín lù,tuō lüè gōng míng qīng hàn zhú。
有时大隐入金门,瞥视浮云立幽独。yǒu shí dà yǐn rù jīn mén,piē shì fú yún lì yōu dú。
棠陵山人少工诗,风云万变含精思。táng líng shān rén shǎo gōng shī,fēng yún wàn biàn hán jīng sī。
东南名胜不可数,悉化肺腑生神奇。dōng nán míng shèng bù kě shù,xī huà fèi fǔ shēng shén qí。
狂游狭小四百寺,醉醒只在西湖里。kuáng yóu xiá xiǎo sì bǎi sì,zuì xǐng zhǐ zài xī hú lǐ。
澜翻笔势雄万人,观者如墙尽称美。lán fān bǐ shì xióng wàn rén,guān zhě rú qiáng jǐn chēng měi。
昨宵醉后抱膝歌,佹词怪语何其多。zuó xiāo zuì hòu bào xī gē,guǐ cí guài yǔ hé qí duō。
旌旗缤纷跃天马,钟鼓飒沓腾江鼍。jīng qí bīn fēn yuè tiān mǎ,zhōng gǔ sà dá téng jiāng tuó。
看君工诗已成癖,把笔千言不须迫。kàn jūn gōng shī yǐ chéng pǐ,bǎ bǐ qiān yán bù xū pò。
耻裁旧体驾曹刘,直舒豪气吞元白。chǐ cái jiù tǐ jià cáo liú,zhí shū háo qì tūn yuán bái。
横绝四海如冥鸿,伯劳飞燕徒西东。héng jué sì hǎi rú míng hóng,bó láo fēi yàn tú xī dōng。
今年泰岳登日观,巨篇失却东蒙峰。jīn nián tài yuè dēng rì guān,jù piān shī què dōng méng fēng。
归来过杭留小草,顿觉风花动流藻。guī lái guò háng liú xiǎo cǎo,dùn jué fēng huā dòng liú zǎo。
吾衰愧乏倚马能,呕血破研长枯槁。wú shuāi kuì fá yǐ mǎ néng,ǒu xuè pò yán zhǎng kū gǎo。
顾璘

顾璘

明苏州府吴县人,寓居上元。字华玉,号东桥居士。弘治九年进士。授广平知县。正德间为开封知府,忤太监廖堂,逮下锦衣狱,谪知全州。后累迁至南京刑部尚书,罢归。少负才名,与同里陈沂、王韦号金陵三俊,后又添朱应登并称四大家。诗以风调胜。晚岁家居,治息园,筑幸舍,延接胜流,江左名士推为领袖。有《息园》、《浮湘》、《山中集》、《凭几集》及《息园存稿诗》、《息园存稿文》、《国宝新编》、《近言》等。 顾璘的作品>>

猜您喜欢

污尊

顾璘

元公古天民,污尊表其德。yuán gōng gǔ tiān mín,wū zūn biǎo qí dé。
堂堂刺史身,甘隐漫郎宅。táng táng cì shǐ shēn,gān yǐn màn láng zhái。

度岭赴耒阳三首

顾璘

斜日半岩阴,回溪百丈深。xié rì bàn yán yīn,huí xī bǎi zhàng shēn。
蹬危元借石,叶老不辞林。dēng wēi yuán jiè shí,yè lǎo bù cí lín。

度岭赴耒阳三首

顾璘

元夕村村鼓,春山处处花。yuán xī cūn cūn gǔ,chūn shān chù chù huā。
韶光宜对酒,行客倍思家。sháo guāng yí duì jiǔ,xíng kè bèi sī jiā。

度岭赴耒阳三首

顾璘

椒团黄粉腻,柳染翠丝匀。jiāo tuán huáng fěn nì,liǔ rǎn cuì sī yún。
献颂宜新岁,攀条怆远人。xiàn sòng yí xīn suì,pān tiáo chuàng yuǎn rén。

江雨

顾璘

江流愁太溢,更遣雨添波。jiāng liú chóu tài yì,gèng qiǎn yǔ tiān bō。
气逐阴阳变,天公奈尔何。qì zhú yīn yáng biàn,tiān gōng nài ěr hé。

山行绝句十三首

顾璘

开户霜如雪,登车日胜春。kāi hù shuāng rú xuě,dēng chē rì shèng chūn。
举目见千里,独慰游山人。jǔ mù jiàn qiān lǐ,dú wèi yóu shān rén。

山行绝句十三首

顾璘

天如碧玉版,群山各写形。tiān rú bì yù bǎn,qún shān gè xiě xíng。
高空无障翳,龙凤互鶱腾。gāo kōng wú zhàng yì,lóng fèng hù xiān téng。

山行绝句十三首

顾璘

青山八百里,蟠结千蛟龙。qīng shān bā bǎi lǐ,pán jié qiān jiāo lóng。
头角忽耸起,秀出云间峰。tóu jiǎo hū sǒng qǐ,xiù chū yún jiān fēng。

山行绝句十三首

顾璘

高低度岭频,清浅涉涧屡。gāo dī dù lǐng pín,qīng qiǎn shè jiàn lǚ。
恐已入天宫,山空无人语。kǒng yǐ rù tiān gōng,shān kōng wú rén yǔ。

山行绝句十三首

顾璘

涧口架飞梁,山腰束微路。jiàn kǒu jià fēi liáng,shān yāo shù wēi lù。
悬厓有茅屋,尽是赍粮户。xuán yá yǒu máo wū,jǐn shì jī liáng hù。

山行绝句十三首

顾璘

开山种云子,汲涧探乳泉。kāi shān zhǒng yún zi,jí jiàn tàn rǔ quán。
可羡岩穴民,得养龟鹤年。kě xiàn yán xué mín,dé yǎng guī hè nián。

山行绝句十三首

顾璘

山风一披拂,千林舞寒叶。shān fēng yī pī fú,qiān lín wǔ hán yè。
恍如艳阳时,花丛闹狂蝶。huǎng rú yàn yáng shí,huā cóng nào kuáng dié。

山行绝句十三首

顾璘

苍厓切云高,深涧万丈下。cāng yá qiè yún gāo,shēn jiàn wàn zhàng xià。
低头听泉声,风雨号静夜。dī tóu tīng quán shēng,fēng yǔ hào jìng yè。

山行绝句十三首

顾璘

径踏云边石,衣飘树杪风。jìng tà yún biān shí,yī piāo shù miǎo fēng。
绣鞍行一马,玉管引双童。xiù ān xíng yī mǎ,yù guǎn yǐn shuāng tóng。

山行绝句十三首

顾璘

胡然掠云起,忽尔落涧行。hú rán lüè yún qǐ,hū ěr luò jiàn xíng。
幽丛不见底,潏潏闻水声。yōu cóng bù jiàn dǐ,yù yù wén shuǐ shēng。