古诗词

春日客怡山柬高云客陈子盘

释古邈

久客谁当问此心,日长搔首独成吟。jiǔ kè shuí dāng wèn cǐ xīn,rì zhǎng sāo shǒu dú chéng yín。
林边雨过烟光淡,殿角霜馀柏影深。lín biān yǔ guò yān guāng dàn,diàn jiǎo shuāng yú bǎi yǐng shēn。
孤鹤不妨怜浅草,野云何必恋高岑。gū hè bù fáng lián qiǎn cǎo,yě yún hé bì liàn gāo cén。
西郊近已无戎马,宗许乘春或可寻。xī jiāo jìn yǐ wú róng mǎ,zōng xǔ chéng chūn huò kě xún。

释古邈

古邈(一六四九─?),字觉大。番禺人。俗姓罗。童年出海幢,求阿字大师剃染受具。天然老人还雷峰,入侍丈室。后奉命之福州长庆,暂充典客。竟以病入涅。著有《闽中吟草》一卷。事见清宣统《番禺县续志》卷二七。 释古邈的作品>>

猜您喜欢

咏菊

释古邈

仄径荒林寄一枝,几回荣落负东篱。zè jìng huāng lín jì yī zhī,jǐ huí róng luò fù dōng lí。
碧天雁过情何限,红叶霜深意自奇。bì tiān yàn guò qíng hé xiàn,hóng yè shuāng shēn yì zì qí。
带月似怀高士恨,倚风仍惜白云期。dài yuè shì huái gāo shì hèn,yǐ fēng réng xī bái yún qī。
萧萧向晚怜清影,静夜幽香欲待谁。xiāo xiāo xiàng wǎn lián qīng yǐng,jìng yè yōu xiāng yù dài shuí。

咏菊

释古邈

满抱冰心独不知,寒窗疏雨好相期。mǎn bào bīng xīn dú bù zhī,hán chuāng shū yǔ hǎo xiāng qī。
既同荒草栖篱落,宁忘深云恋石墀。jì tóng huāng cǎo qī lí luò,níng wàng shēn yún liàn shí chí。
孤影斗霜凡几度,丛英浥露亦多时。gū yǐng dòu shuāng fán jǐ dù,cóng yīng yì lù yì duō shí。
天边已自成三径,岂必长歌归去辞。tiān biān yǐ zì chéng sān jìng,qǐ bì zhǎng gē guī qù cí。
1712