古诗词

题马姬湘兰所画兰竹卷

王醇

寒映秋芳数枝玉,冰绡宛是湘江曲。hán yìng qiū fāng shù zhī yù,bīng xiāo wǎn shì xiāng jiāng qū。
能使湘灵怆别魂,瑶瑟泠泠怨秋绿。néng shǐ xiāng líng chuàng bié hún,yáo sè líng líng yuàn qiū lǜ。
霓裳奔月留难住,锦衾红烛生愁绪。ní shang bēn yuè liú nán zhù,jǐn qīn hóng zhú shēng chóu xù。
墨花化作秦淮云,犹向妆楼日来去。mò huā huà zuò qín huái yún,yóu xiàng zhuāng lóu rì lái qù。

王醇

明南直隶扬州人,字先民。弱冠善辞赋,性放荡不羁,从季父游京师,日醉市楼,挟妓走马。大将军麻贵阅兵,醇轻裘快马,驰突演武场,引弓破的,矢矢相连属,又舞双剑如飞。大将军欲用之。笑谓:“家本书生,聊用游戏耳。”后归扬州慈云庵为僧。有诗集,深情孤诣,秀句错出,澄怀观道,超然有得。 王醇的作品>>

猜您喜欢

早秋客舍忆故山

王醇

何处非如寄,一山安足云。hé chù fēi rú jì,yī shān ān zú yún。
秋来倚林阁,日看度江云。qiū lái yǐ lín gé,rì kàn dù jiāng yún。
客况层苔老,疑心杂响闻。kè kuàng céng tái lǎo,yí xīn zá xiǎng wén。
遥知溪墅月,坐少一人分。yáo zhī xī shù yuè,zuò shǎo yī rén fēn。

新秋夜坐

王醇

水烟凉独夜,坐惜几家眠。shuǐ yān liáng dú yè,zuò xī jǐ jiā mián。
僧阁掩深际,磬声生悄然。sēng gé yǎn shēn jì,qìng shēng shēng qiāo rán。
竹归人意净,萤漾壁光圆。zhú guī rén yì jìng,yíng yàng bì guāng yuán。
乡国方邻乱,幽心忽易迁。xiāng guó fāng lín luàn,yōu xīn hū yì qiān。

过月公故庐

王醇

又向何尘内,随缘转性珠。yòu xiàng hé chén nèi,suí yuán zhuǎn xìng zhū。
自非趋寂灭,人妄见空无。zì fēi qū jì miè,rén wàng jiàn kōng wú。
野日山房掩,寒声雨叶枯。yě rì shān fáng yǎn,hán shēng yǔ yè kū。
昔依松柄处,抆泪一灯孤。xī yī sōng bǐng chù,wěn lèi yī dēng gū。

逢病军人

王醇

回望魂犹乱,归支病缓行。huí wàng hún yóu luàn,guī zhī bìng huǎn xíng。
道傍将掩骨,塞外即前生。dào bàng jiāng yǎn gǔ,sāi wài jí qián shēng。
店主辞孤宿,军装付破城。diàn zhǔ cí gū sù,jūn zhuāng fù pò chéng。
便令身战死,序绩不知名。biàn lìng shēn zhàn sǐ,xù jì bù zhī míng。

无闻上人许留栖吴门不果送之还山复订春期

王醇

若未曾期住,虽离岂怨深。ruò wèi céng qī zhù,suī lí qǐ yuàn shēn。
定知孤寺语,那入向山心。dìng zhī gū sì yǔ,nà rù xiàng shān xīn。
窗烛思前影,江寒念晚阴。chuāng zhú sī qián yǐng,jiāng hán niàn wǎn yīn。
成言不可倚,况复望春林。chéng yán bù kě yǐ,kuàng fù wàng chūn lín。

王醇

前期知己绝,犹待碧江濆。qián qī zhī jǐ jué,yóu dài bì jiāng fén。
往事不可忆,微恩何足云。wǎng shì bù kě yì,wēi ēn hé zú yún。
人宁如旧燕,心忽化浮云。rén níng rú jiù yàn,xīn hū huà fú yún。
莫上花西阁,檐间有夕曛。mò shàng huā xī gé,yán jiān yǒu xī xūn。

王醇

筇影虽离户,无能落近邻。qióng yǐng suī lí hù,wú néng luò jìn lín。
多眠常废昼,如醉暗销春。duō mián cháng fèi zhòu,rú zuì àn xiāo chūn。
面改翻疑镜,衣宽似借人。miàn gǎi fān yí jìng,yī kuān shì jiè rén。
未从空际得,莫叹有兹身。wèi cóng kōng jì dé,mò tàn yǒu zī shēn。

逢黄改之归自辽难

王醇

战后念弥甚,谁如脱虏尘。zhàn hòu niàn mí shén,shuí rú tuō lǔ chén。
兹逢谓非汝,翻问在傍人。zī féng wèi fēi rǔ,fān wèn zài bàng rén。
测变先群虑,全生又一身。cè biàn xiān qún lǜ,quán shēng yòu yī shēn。
死恩丈夫事,安肯逐降臣。sǐ ēn zhàng fū shì,ān kěn zhú jiàng chén。

促织

王醇

风露渐凄紧,家家促织声。fēng lù jiàn qī jǐn,jiā jiā cù zhī shēng。
墙根童夜伏,草际火低明。qiáng gēn tóng yè fú,cǎo jì huǒ dī míng。
入手驯难得,当场怒不平。rù shǒu xùn nán dé,dāng chǎng nù bù píng。
秋高见余勇,一忆度辽兵。qiū gāo jiàn yú yǒng,yī yì dù liáo bīng。

晓出田间

王醇

香稻欲辞野,村家无整眠。xiāng dào yù cí yě,cūn jiā wú zhěng mián。
鸡难动高树,人影乱秋田。jī nán dòng gāo shù,rén yǐng luàn qiū tián。
残火犹照屋,清歌时隔烟。cán huǒ yóu zhào wū,qīng gē shí gé yān。
东溪旧业废,凝思在驴鞯。dōng xī jiù yè fèi,níng sī zài lǘ jiān。

松下

王醇

莫言斯坐易,虽我亦来稀。mò yán sī zuò yì,suī wǒ yì lái xī。
野色不相忌,人颜安可依。yě sè bù xiāng jì,rén yán ān kě yī。
鼠惊寒吹落,樵束乱青归。shǔ jīng hán chuī luò,qiáo shù luàn qīng guī。
根下沉眠者,方知生世非。gēn xià chén mián zhě,fāng zhī shēng shì fēi。

不出

王醇

将买溪西曲,几家梅树边。jiāng mǎi xī xī qū,jǐ jiā méi shù biān。
泛交思可畏,老骨望安眠。fàn jiāo sī kě wèi,lǎo gǔ wàng ān mián。
白业融诗性,青山迕世缘。bái yè róng shī xìng,qīng shān wù shì yuán。
弄云真不出,第未定何年。nòng yún zhēn bù chū,dì wèi dìng hé nián。

客居

王醇

斯世尽浮客,一城聊寄身。sī shì jǐn fú kè,yī chéng liáo jì shēn。
饮须求似我,炊自不因人。yǐn xū qiú shì wǒ,chuī zì bù yīn rén。
草色闭门老,菰香离水新。cǎo sè bì mén lǎo,gū xiāng lí shuǐ xīn。
几圆松际月,居此未知邻。jǐ yuán sōng jì yuè,jū cǐ wèi zhī lín。

一秋

王醇

一秋宛驰驷,志士感何深。yī qiū wǎn chí sì,zhì shì gǎn hé shēn。
随事涉虚境,与时销烈心。suí shì shè xū jìng,yǔ shí xiāo liè xīn。
行惭窥止水,坐不耐疏林。xíng cán kuī zhǐ shuǐ,zuò bù nài shū lín。
系日方无策,仍伤老病侵。xì rì fāng wú cè,réng shāng lǎo bìng qīn。

残漏

王醇

层户昨已闭,丁丁何到兹。céng hù zuó yǐ bì,dīng dīng hé dào zī。
最难酒醒际,正在烛残时。zuì nán jiǔ xǐng jì,zhèng zài zhú cán shí。
斜月不肯落,远风非与期。xié yuè bù kěn luò,yuǎn fēng fēi yǔ qī。
东征几家妇,惜梦有余思。dōng zhēng jǐ jiā fù,xī mèng yǒu yú sī。
461234