古诗词

杂诗

胡俨

吾爱裴晋公,眇然如子房。wú ài péi jìn gōng,miǎo rán rú zi fáng。
功成廊庙上,退身绿野堂。gōng chéng láng miào shàng,tuì shēn lǜ yě táng。
飘飘芰荷衣,萧散遗轩裳。piāo piāo jì hé yī,xiāo sàn yí xuān shang。
佳宾日宴会,高论著文章。jiā bīn rì yàn huì,gāo lùn zhù wén zhāng。
清风激壶矢,曲水泛羽觞。qīng fēng jī hú shǐ,qū shuǐ fàn yǔ shāng。
凉台抗高云,绮席含秋霜。liáng tái kàng gāo yún,qǐ xí hán qiū shuāng。
燠馆通窈窕,嘉树迎朝阳。yù guǎn tōng yǎo tiǎo,jiā shù yíng cháo yáng。
岂不念所事,四序迭相当。qǐ bù niàn suǒ shì,sì xù dié xiāng dāng。
达观天地间,为乐殊未央。dá guān tiān dì jiān,wèi lè shū wèi yāng。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧瑟,芙蓉华兮露白。qiū fēng xī xiāo sè,fú róng huá xī lù bái。
雁雍雍兮南翔,蓬飘飘兮广陌。yàn yōng yōng xī nán xiáng,péng piāo piāo xī guǎng mò。
嗟素发兮垂领,视茫茫兮色凄凛。jiē sù fā xī chuí lǐng,shì máng máng xī sè qī lǐn。
蟋蟀兮在宇,顾形单兮独影。xī shuài xī zài yǔ,gù xíng dān xī dú yǐng。
桂树兮团团,谷幽幽兮云寒。guì shù xī tuán tuán,gǔ yōu yōu xī yún hán。
山人兮独往,倚桂树兮盘桓。shān rén xī dú wǎng,yǐ guì shù xī pán huán。

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧条,木黄落兮山之椒。qiū fēng xī xiāo tiáo,mù huáng luò xī shān zhī jiāo。
野阒寂兮林幽,豺登兽兮夜嗥。yě qù jì xī lín yōu,chái dēng shòu xī yè háo。
山中人兮独居,女萝衣兮冰雪肤。shān zhōng rén xī dú jū,nǚ luó yī xī bīng xuě fū。
耿孤怀兮不寐,步明月兮踟躇。gěng gū huái xī bù mèi,bù míng yuè xī chí chú。
踟躇兮徙倚,流光驰兮岁云暮。chí chú xī xǐ yǐ,liú guāng chí xī suì yún mù。
烂若华兮纷敷,魂营营兮达曙。làn ruò huá xī fēn fū,hún yíng yíng xī dá shǔ。