古诗词

题梅为罗侍讲赋

胡俨

碧玉枝头春一丈,千花万蕊森相向。bì yù zhī tóu chūn yī zhàng,qiān huā wàn ruǐ sēn xiāng xiàng。
罗浮月落参正横,梦回酒醒冰纨轻。luó fú yuè luò cān zhèng héng,mèng huí jiǔ xǐng bīng wán qīng。
姑仙飞堕瑶台晓,萼绿华来青凤小。gū xiān fēi duò yáo tái xiǎo,è lǜ huá lái qīng fèng xiǎo。
暗香隔断世间尘,玉箫吹动琼枝袅。àn xiāng gé duàn shì jiān chén,yù xiāo chuī dòng qióng zhī niǎo。
谁知傅岩有老翁,平生心肠铁石同。shuí zhī fù yán yǒu lǎo wēng,píng shēng xīn cháng tiě shí tóng。
一朝试展调羹手,坐令宇宙生春风。yī cháo shì zhǎn diào gēng shǒu,zuò lìng yǔ zhòu shēng chūn fēng。
老眼看图临素壁,阳和似得真消息。lǎo yǎn kàn tú lín sù bì,yáng hé shì dé zhēn xiāo xī。
呼儿把笔谩题诗,他日流传浑浪迹。hū ér bǎ bǐ mán tí shī,tā rì liú chuán hún làng jì。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

词垣罢直已多时,窗户流尘生砚池。cí yuán bà zhí yǐ duō shí,chuāng hù liú chén shēng yàn chí。
事业到头须努力,年过五十未应衰。shì yè dào tóu xū nǔ lì,nián guò wǔ shí wèi yīng shuāi。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

见说新来坐不眠,重屏围暖拥青毡。jiàn shuō xīn lái zuò bù mián,zhòng píng wéi nuǎn yōng qīng zhān。
但闻子敬歌桃叶,岂有杨枝伴乐天。dàn wén zi jìng gē táo yè,qǐ yǒu yáng zhī bàn lè tiān。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

不见堂前雀送鳣,只闻幽室药频煎。bù jiàn táng qián què sòng zhān,zhǐ wén yōu shì yào pín jiān。
越人亦有方堪寄,却恐桓侯笑未然。yuè rén yì yǒu fāng kān jì,què kǒng huán hóu xiào wèi rán。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

闻道维摩面欲焦,他乡相忆客魂消。wén dào wéi mó miàn yù jiāo,tā xiāng xiāng yì kè hún xiāo。
亦知松柏苍苍色,纵使经霜未肯凋。yì zhī sōng bǎi cāng cāng sè,zòng shǐ jīng shuāng wèi kěn diāo。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

先生何事最关情,人道如今太瘦生。xiān shēng hé shì zuì guān qíng,rén dào rú jīn tài shòu shēng。
故旧年来多老大,题诗不觉泪纵横。gù jiù nián lái duō lǎo dà,tí shī bù jué lèi zòng héng。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

看看腊尽又逢春,想见春来气象新。kàn kàn là jǐn yòu féng chūn,xiǎng jiàn chūn lái qì xiàng xīn。
造物小儿徒自苦,先生已办逐傩人。zào wù xiǎo ér tú zì kǔ,xiān shēng yǐ bàn zhú nuó rén。

闻杨学士士奇卧病赋诗寄简十首

胡俨

昔年染翰共承恩,今日看云忆故人。xī nián rǎn hàn gòng chéng ēn,jīn rì kàn yún yì gù rén。
两鬓萧萧空自老,不才未有报涓尘。liǎng bìn xiāo xiāo kōng zì lǎo,bù cái wèi yǒu bào juān chén。

题明秀楼

胡俨

江流一碧际长空,江上青山秀色重。jiāng liú yī bì jì zhǎng kōng,jiāng shàng qīng shān xiù sè zhòng。
几度高楼读书罢,画阑秋水看芙蓉。jǐ dù gāo lóu dú shū bà,huà lán qiū shuǐ kàn fú róng。

题明秀楼

胡俨

紫霞碧树绕沧洲,满目江山入画楼。zǐ xiá bì shù rào cāng zhōu,mǎn mù jiāng shān rù huà lóu。
想得楼中宾客散,携琴还载木兰舟。xiǎng dé lóu zhōng bīn kè sàn,xié qín hái zài mù lán zhōu。

己亥人日是日壬子上表贺海平二首

胡俨

风不鸣条海不惊,千官拜表雪初晴。fēng bù míng tiáo hǎi bù jīng,qiān guān bài biǎo xuě chū qíng。
人人共说逢壬子,预喜丰年应太平。rén rén gòng shuō féng rén zi,yù xǐ fēng nián yīng tài píng。

己亥人日是日壬子上表贺海平二首

胡俨

三日东风淑气生,讴歌箫鼓满都城。sān rì dōng fēng shū qì shēng,ōu gē xiāo gǔ mǎn dōu chéng。
亦知客里春盘好,还忆西江七宝羹。yì zhī kè lǐ chūn pán hǎo,hái yì xī jiāng qī bǎo gēng。

题师侍郎画四首

胡俨

红白山花相映开,山中径路久无媒。hóng bái shān huā xiāng yìng kāi,shān zhōng jìng lù jiǔ wú méi。
老翁不是看花客,只共扁舟载鹤来。lǎo wēng bù shì kàn huā kè,zhǐ gòng biǎn zhōu zài hè lái。

题师侍郎画四首

胡俨

几树垂杨覆水亭,双双白鸟度云屏。jǐ shù chuí yáng fù shuǐ tíng,shuāng shuāng bái niǎo dù yún píng。
飘然一棹来相访,正是山人午睡醒。piāo rán yī zhào lái xiāng fǎng,zhèng shì shān rén wǔ shuì xǐng。

题师侍郎画四首

胡俨

遥看瀑布落寒青,野服乌巾自在行。yáo kàn pù bù luò hán qīng,yě fú wū jīn zì zài xíng。
好似匡庐读书处,满林红叶夜猿声。hǎo shì kuāng lú dú shū chù,mǎn lín hóng yè yè yuán shēng。

题师侍郎画四首

胡俨

千山万壑冻无声,一棹夷犹溪上行。qiān shān wàn hè dòng wú shēng,yī zhào yí yóu xī shàng xíng。
兴尽归来卿莫笑,多情何似不留情。xīng jǐn guī lái qīng mò xiào,duō qíng hé shì bù liú qíng。