古诗词

还乡行

胡俨

束书辞玉京,乘传发彩舟。shù shū cí yù jīng,chéng chuán fā cǎi zhōu。
抗手别知已,谢病归林丘。kàng shǒu bié zhī yǐ,xiè bìng guī lín qiū。
春日初暄时雨霁,冉冉杨花芳草细。chūn rì chū xuān shí yǔ jì,rǎn rǎn yáng huā fāng cǎo xì。
万里沧波赴海长,一点青山与天际。wàn lǐ cāng bō fù hǎi zhǎng,yī diǎn qīng shān yǔ tiān jì。
回首蓬莱隔帝乡,深怀恩遇非寻常。huí shǒu péng lái gé dì xiāng,shēn huái ēn yù fēi xún cháng。
九重金阙空遗梦,一寸丹心只自伤。jiǔ zhòng jīn quē kōng yí mèng,yī cùn dān xīn zhǐ zì shāng。
忝窃荣名四十年,素餐无补亦徒然。tiǎn qiè róng míng sì shí nián,sù cān wú bǔ yì tú rán。
野人只知芹子美,菲薄难登白玉筵。yě rén zhǐ zhī qín zi měi,fēi báo nán dēng bái yù yán。
自从卧病心如水,却爱归来花满川。zì cóng wò bìng xīn rú shuǐ,què ài guī lái huā mǎn chuān。
入门童稚牵衣喜,一一从前问乡里。rù mén tóng zhì qiān yī xǐ,yī yī cóng qián wèn xiāng lǐ。
少者添丁壮者衰,老者丘荒多已矣。shǎo zhě tiān dīng zhuàng zhě shuāi,lǎo zhě qiū huāng duō yǐ yǐ。
山川不改色,松竹应如故。shān chuān bù gǎi sè,sōng zhú yīng rú gù。
卜筑向林泉,履道安吾素。bo zhù xiàng lín quán,lǚ dào ān wú sù。
桓荣漫言稽古力,杜甫莫叹儒冠误。huán róng màn yán jī gǔ lì,dù fǔ mò tàn rú guān wù。
玉笥峰,金牛步,青鞋布袜苍苔路。yù sì fēng,jīn niú bù,qīng xié bù wà cāng tái lù。
胡俨

胡俨

明江西南昌人,字若思,号颐庵。于天文、地理、律历、医卜无不究览,兼工书画。洪武二十年以举人官华亭教谕。永乐初荐入翰林,任检讨。累官北京国子监祭酒。朝廷大著作皆出其手,任《太祖实录》、《永乐大典》、《天下图志》总裁官。仁宗时进太子宾客兼祭酒。有《颐庵文选》。 胡俨的作品>>

猜您喜欢

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧瑟,芙蓉华兮露白。qiū fēng xī xiāo sè,fú róng huá xī lù bái。
雁雍雍兮南翔,蓬飘飘兮广陌。yàn yōng yōng xī nán xiáng,péng piāo piāo xī guǎng mò。
嗟素发兮垂领,视茫茫兮色凄凛。jiē sù fā xī chuí lǐng,shì máng máng xī sè qī lǐn。
蟋蟀兮在宇,顾形单兮独影。xī shuài xī zài yǔ,gù xíng dān xī dú yǐng。
桂树兮团团,谷幽幽兮云寒。guì shù xī tuán tuán,gǔ yōu yōu xī yún hán。
山人兮独往,倚桂树兮盘桓。shān rén xī dú wǎng,yǐ guì shù xī pán huán。

秋风辞三阕

胡俨

秋风兮萧条,木黄落兮山之椒。qiū fēng xī xiāo tiáo,mù huáng luò xī shān zhī jiāo。
野阒寂兮林幽,豺登兽兮夜嗥。yě qù jì xī lín yōu,chái dēng shòu xī yè háo。
山中人兮独居,女萝衣兮冰雪肤。shān zhōng rén xī dú jū,nǚ luó yī xī bīng xuě fū。
耿孤怀兮不寐,步明月兮踟躇。gěng gū huái xī bù mèi,bù míng yuè xī chí chú。
踟躇兮徙倚,流光驰兮岁云暮。chí chú xī xǐ yǐ,liú guāng chí xī suì yún mù。
烂若华兮纷敷,魂营营兮达曙。làn ruò huá xī fēn fū,hún yíng yíng xī dá shǔ。