古诗词

感时述事十首

刘基

惟民食为命,王政之所先。wéi mín shí wèi mìng,wáng zhèng zhī suǒ xiān。
海鹾实天物,厥利何可专。hǎi cuó shí tiān wù,jué lì hé kě zhuān。
贪臣务聚财,张罗密于毡。tān chén wù jù cái,zhāng luó mì yú zhān。
厉禁及鱼虾,卤水不得煎。lì jìn jí yú xiā,lǔ shuǐ bù dé jiān。
出门即陷阱,举足遭缠牵。chū mén jí xiàn jǐng,jǔ zú zāo chán qiān。
炰炰用鞭棰,冤痛声相连。páo páo yòng biān chuí,yuān tòng shēng xiāng lián。
高牙开怨府,积货重奸权。gāo yá kāi yuàn fǔ,jī huò zhòng jiān quán。
分摊算户口,渗漉尽微涓。fēn tān suàn hù kǒu,shèn lù jǐn wēi juān。
官征势既迫,私贩理则然。guān zhēng shì jì pò,sī fàn lǐ zé rán。
遂令无赖儿,睚眦操戈鋋。suì lìng wú lài ér,yá zì cāo gē chán。
出没山谷里,陆梁江海边。chū méi shān gǔ lǐ,lù liáng jiāng hǎi biān。
横行荷䉂笼,方驾列船舷。héng xíng hé lěi lóng,fāng jià liè chuán xián。
拒捕斥后懦,争彊夸直前。jù bǔ chì hòu nuò,zhēng jiàng kuā zhí qián。
盗贼由此起,狼藉成蔓延。dào zéi yóu cǐ qǐ,láng jí chéng màn yán。
先王务广德,如川出深渊。xiān wáng wù guǎng dé,rú chuān chū shēn yuān。
外本而内末,民俗随之迁。wài běn ér nèi mò,mín sú suí zhī qiān。
自从甲兵兴,奄忽五六年。zì cóng jiǎ bīng xīng,yǎn hū wǔ liù nián。
借筹计得丧,耗费倍万千。jiè chóu jì dé sàng,hào fèi bèi wàn qiān。
回忆至元初,禁网疏且平。huí yì zhì yuán chū,jìn wǎng shū qiě píng。
家家有衣食,畏刑思保全。jiā jiā yǒu yī shí,wèi xíng sī bǎo quán。
后来法转细,百体皆拘挛。hòu lái fǎ zhuǎn xì,bǎi tǐ jiē jū luán。
厚利入私家,官府任其愆。hòu lì rù sī jiā,guān fǔ rèn qí qiān。
大哉乃祖训,典章尚流传。dà zāi nǎi zǔ xùn,diǎn zhāng shàng liú chuán。
有举斯可复,庶用康迍邅。yǒu jǔ sī kě fù,shù yòng kāng zhūn zhān。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

题风中水仙花图

刘基

痴妒封家十八姨,不争好恶故相欺。chī dù fēng jiā shí bā yí,bù zhēng hǎo è gù xiāng qī。
沅湘日暮波涛起,翠荡瑶翻欲渡迟。yuán xiāng rì mù bō tāo qǐ,cuì dàng yáo fān yù dù chí。

次韵和石末公二绝

刘基

橐里金多嫂自迎,壳中珠满蚌能明。tuó lǐ jīn duō sǎo zì yíng,ké zhōng zhū mǎn bàng néng míng。
文犀亦有通灵角,天上龙螭尽可撄。wén xī yì yǒu tōng líng jiǎo,tiān shàng lóng chī jǐn kě yīng。

次韵和石末公二绝

刘基

徒闻弹铗怨无鱼,未见兼程贡蜡书。tú wén dàn jiá yuàn wú yú,wèi jiàn jiān chéng gòng là shū。
四海□池总完璧,只今谁是蔺相如。sì hǎi chí zǒng wán bì,zhǐ jīn shuí shì lìn xiāng rú。

送医士贾思诚还浙东二首

刘基

西风袅袅水鳞鳞,一曲离歌泪满巾。xī fēng niǎo niǎo shuǐ lín lín,yī qū lí gē lèi mǎn jīn。
残柳数株鸥数点,夕阳江上送归人。cán liǔ shù zhū ōu shù diǎn,xī yáng jiāng shàng sòng guī rén。

送医士贾思诚还浙东二首

刘基

落木长亭独客回,蹇驴聊可当驽骀。luò mù zhǎng tíng dú kè huí,jiǎn lǘ liáo kě dāng nú dài。
还山须种千株杏,等待仙华道士来。hái shān xū zhǒng qiān zhū xìng,děng dài xiān huá dào shì lái。

呼灯

刘基

溽暑蒸人百体柔,中宵挥汗想清秋。rù shǔ zhēng rén bǎi tǐ róu,zhōng xiāo huī hàn xiǎng qīng qiū。
西风一夜吹庭树,惊起呼灯问敝裘。xī fēng yī yè chuī tíng shù,jīng qǐ hū dēng wèn bì qiú。

绝句漫兴七首

刘基

一岁三春好景光,纷纷红紫竞芬芳。yī suì sān chūn hǎo jǐng guāng,fēn fēn hóng zǐ jìng fēn fāng。
芙蓉亦有倾城色,不见东风却拒霜。fú róng yì yǒu qīng chéng sè,bù jiàn dōng fēng què jù shuāng。

绝句漫兴七首

刘基

风散萤光夜未分,隔窗凉雨落纷纷。fēng sàn yíng guāng yè wèi fēn,gé chuāng liáng yǔ luò fēn fēn。
秋衾不与还乡梦,征雁南来独自闻。qiū qīn bù yǔ hái xiāng mèng,zhēng yàn nán lái dú zì wén。

绝句漫兴七首

刘基

碧瓦凉生月欲流,露蛩枫叶共啼秋。bì wǎ liáng shēng yuè yù liú,lù qióng fēng yè gòng tí qiū。
城乌半夜惊飞起,只为离人白尽头。chéng wū bàn yè jīng fēi qǐ,zhǐ wèi lí rén bái jǐn tóu。

绝句漫兴七首

刘基

多事池边促织儿,声声哀怨旅魂知。duō shì chí biān cù zhī ér,shēng shēng āi yuàn lǚ hún zhī。
干戈满地无机杼,长夜辛勤说与谁。gàn gē mǎn dì wú jī zhù,zhǎng yè xīn qín shuō yǔ shuí。

绝句漫兴七首

刘基

伐木丁丁谷响传,楩楠朴樕共成烟。fá mù dīng dīng gǔ xiǎng chuán,pián nán pǔ sù gòng chéng yān。
扶桑不是人间树,因见沧溟变稻田。fú sāng bù shì rén jiān shù,yīn jiàn cāng míng biàn dào tián。

绝句漫兴七首

刘基

愁极每将歌当哭,归来不觉笑成狂。chóu jí měi jiāng gē dāng kū,guī lái bù jué xiào chéng kuáng。
蓬山缥缈鲸鲵外,一夕相思九断肠。péng shān piāo miǎo jīng ní wài,yī xī xiāng sī jiǔ duàn cháng。

绝句漫兴七首

刘基

永夜西风袅袅来,露华如玉委苍苔。yǒng yè xī fēng niǎo niǎo lái,lù huá rú yù wěi cāng tái。
碧鸡啼落山头月,肠断槐根梦不回。bì jī tí luò shān tóu yuè,cháng duàn huái gēn mèng bù huí。

磨石冈作

刘基

磨石冈头云湿衣,谢公墩上雨霏霏。mó shí gāng tóu yún shī yī,xiè gōng dūn shàng yǔ fēi fēi。
西风忽卷残阳出,临水登山忘却归。xī fēng hū juǎn cán yáng chū,lín shuǐ dēng shān wàng què guī。

忆昔二首

刘基

忆昔上林花发时,黄蜂撩乱蝶参差。yì xī shàng lín huā fā shí,huáng fēng liāo luàn dié cān chà。
如今花落枯枝在,付与秋虫挂网丝。rú jīn huā luò kū zhī zài,fù yǔ qiū chóng guà wǎng sī。