古诗词

道士周玄初鹤林行

刘基

鹤林道士轩辕徒,以飙为轮雷为舆。hè lín dào shì xuān yuán tú,yǐ biāo wèi lún léi wèi yú。
开山养鹤作骐骥,上下二仪周六虚。kāi shān yǎng hè zuò qí jì,shàng xià èr yí zhōu liù xū。
雏成洗髓扶桑窟,缟练羽毛镠铁骨。chú chéng xǐ suǐ fú sāng kū,gǎo liàn yǔ máo liú tiě gǔ。
声飘碧落玉清扬,影拂太微云灭没。shēng piāo bì luò yù qīng yáng,yǐng fú tài wēi yún miè méi。
永夜月明风满林,竹柏戛击笙箫音。yǒng yè yuè míng fēng mǎn lín,zhú bǎi jiá jī shēng xiāo yīn。
云是旌阳许县令,蹑蹻佩剑来相寻。yún shì jīng yáng xǔ xiàn lìng,niè juē pèi jiàn lái xiāng xún。
靡蓱西枝摇倒景,借去林间两丹顶。mí píng xī zhī yáo dào jǐng,jiè qù lín jiān liǎng dān dǐng。
伐蛟北海奠玄冥,斩蜃南讹封浪井。fá jiāo běi hǎi diàn xuán míng,zhǎn shèn nán é fēng làng jǐng。
上穷列缺旁九围,却过度朔山中归。shàng qióng liè quē páng jiǔ wéi,què guò dù shuò shān zhōng guī。
归来赠我桃树枝,朱衣赤郭手所持。guī lái zèng wǒ táo shù zhī,zhū yī chì guō shǒu suǒ chí。
令我鞭龙抶虓虎,摄缚臊魃如奴虏。lìng wǒ biān lóng chì xiāo hǔ,shè fù sāo bá rú nú lǔ。
授我尧时松子诀,转睛出电嘘成雨。shòu wǒ yáo shí sōng zi jué,zhuǎn jīng chū diàn xū chéng yǔ。
钟山秀色连冶城,百花绕屋风泠泠。zhōng shān xiù sè lián yě chéng,bǎi huā rào wū fēng líng líng。
焚香独坐诵真诰,坠露点滴流华星。fén xiāng dú zuò sòng zhēn gào,zhuì lù diǎn dī liú huá xīng。
土伯骏奔从号令,鹤鸣闻天空谷应。tǔ bó jùn bēn cóng hào lìng,hè míng wén tiān kōng gǔ yīng。
寥阳宝殿歌步虚,河汉当窗回斗柄。liáo yáng bǎo diàn gē bù xū,hé hàn dāng chuāng huí dòu bǐng。
嗟子衰朽杂病攻,盈颠素发吹秋蓬。jiē zi shuāi xiǔ zá bìng gōng,yíng diān sù fā chuī qiū péng。
空馀硬骨如瘦鹤,因子致意浮丘公。kōng yú yìng gǔ rú shòu hè,yīn zi zhì yì fú qiū gōng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

吴歌

刘基

侬做春花正少年,郎做白日在青天。nóng zuò chūn huā zhèng shǎo nián,láng zuò bái rì zài qīng tiān。
白日在天光在地,百花谁不愿郎怜。bái rì zài tiān guāng zài dì,bǎi huā shuí bù yuàn láng lián。

吴歌

刘基

承郎顾盼感郎怜,准拟欢娱到百年。chéng láng gù pàn gǎn láng lián,zhǔn nǐ huān yú dào bǎi nián。
明月比心花比面,花容美满月团圆。míng yuè bǐ xīn huā bǐ miàn,huā róng měi mǎn yuè tuán yuán。

吴歌

刘基

便道逢春花合开,谁知秾艳有人猜。biàn dào féng chūn huā hé kāi,shuí zhī nóng yàn yǒu rén cāi。
山鸡不入家鸡侣,野果难同园果栽。shān jī bù rù jiā jī lǚ,yě guǒ nán tóng yuán guǒ zāi。

吴歌

刘基

蛾眉二八不曾愁,有色无媒郎不留。é méi èr bā bù céng chóu,yǒu sè wú méi láng bù liú。
月里蟾蜍推落地,几时再得广寒游。yuè lǐ chán chú tuī luò dì,jǐ shí zài dé guǎng hán yóu。

吴歌

刘基

栽花图作看花人,谁料花开不及春。zāi huā tú zuò kàn huā rén,shuí liào huā kāi bù jí chūn。
昨夜狂风今夜雨,为花落得两眉颦。zuó yè kuáng fēng jīn yè yǔ,wèi huā luò dé liǎng méi pín。

吴歌

刘基

莫信登天不要梯,莫信筑雪可成堤。mò xìn dēng tiān bù yào tī,mò xìn zhù xuě kě chéng dī。
五更老鸦树上叫,有人则道是鸡啼。wǔ gèng lǎo yā shù shàng jiào,yǒu rén zé dào shì jī tí。

吴歌

刘基

树头挂网枉求虾,泥里无金空拨沙。shù tóu guà wǎng wǎng qiú xiā,ní lǐ wú jīn kōng bō shā。
刺漆树边栽枸橘,几时开得牡丹花。cì qī shù biān zāi gǒu jú,jǐ shí kāi dé mǔ dān huā。

吴歌

刘基

六月栽禾未是迟,死中求活是高棋。liù yuè zāi hé wèi shì chí,sǐ zhōng qiú huó shì gāo qí。
夕阳若有回头照,遮莫黄昏一饷时。xī yáng ruò yǒu huí tóu zhào,zhē mò huáng hūn yī xiǎng shí。

采莲歌

刘基

十三女儿白似脂,向人学得做娇痴。shí sān nǚ ér bái shì zhī,xiàng rén xué dé zuò jiāo chī。
折得白莲头上插,苎罗山下赛西施。zhé dé bái lián tóu shàng chā,zhù luó shān xià sài xī shī。

采莲歌

刘基

十五女儿花正开,随群逐伴采花回。shí wǔ nǚ ér huā zhèng kāi,suí qún zhú bàn cǎi huā huí。
浓妆比似花娇艳,引得黄蜂队队来。nóng zhuāng bǐ shì huā jiāo yàn,yǐn dé huáng fēng duì duì lái。

采莲歌

刘基

采得红莲爱白莲,双桡快转怕人先。cǎi dé hóng lián ài bái lián,shuāng ráo kuài zhuǎn pà rén xiān。
争知要紧翻成慢,菱叶中间绊却船。zhēng zhī yào jǐn fān chéng màn,líng yè zhōng jiān bàn què chuán。

采莲歌

刘基

芍药争春炫彩霞,芙蓉秋尽却荣华。sháo yào zhēng chūn xuàn cǎi xiá,fú róng qiū jǐn què róng huá。
有色有香兼有实,百花都不似莲花。yǒu sè yǒu xiāng jiān yǒu shí,bǎi huā dōu bù shì lián huā。

采莲歌

刘基

女伴相随出芰荷,并船比较采莲多。nǚ bàn xiāng suí chū jì hé,bìng chuán bǐ jiào cǎi lián duō。
抬头忽见游人过,棹入菰蒲水拍波。tái tóu hū jiàn yóu rén guò,zhào rù gū pú shuǐ pāi bō。

采莲歌

刘基

晚凉风定却回船,望见新月在天边。wǎn liáng fēng dìng què huí chuán,wàng jiàn xīn yuè zài tiān biān。
放下荷花深深拜,翻身忙整翠花钿。fàng xià hé huā shēn shēn bài,fān shēn máng zhěng cuì huā diàn。

前溪曲

刘基

前溪送别溪水满,石楠花落蒲芽短。qián xī sòng bié xī shuǐ mǎn,shí nán huā luò pú yá duǎn。
春风无情看复秋,莫学落花随水流。chūn fēng wú qíng kàn fù qiū,mò xué luò huā suí shuǐ liú。