古诗词

道士周玄初鹤林行

刘基

鹤林道士轩辕徒,以飙为轮雷为舆。hè lín dào shì xuān yuán tú,yǐ biāo wèi lún léi wèi yú。
开山养鹤作骐骥,上下二仪周六虚。kāi shān yǎng hè zuò qí jì,shàng xià èr yí zhōu liù xū。
雏成洗髓扶桑窟,缟练羽毛镠铁骨。chú chéng xǐ suǐ fú sāng kū,gǎo liàn yǔ máo liú tiě gǔ。
声飘碧落玉清扬,影拂太微云灭没。shēng piāo bì luò yù qīng yáng,yǐng fú tài wēi yún miè méi。
永夜月明风满林,竹柏戛击笙箫音。yǒng yè yuè míng fēng mǎn lín,zhú bǎi jiá jī shēng xiāo yīn。
云是旌阳许县令,蹑蹻佩剑来相寻。yún shì jīng yáng xǔ xiàn lìng,niè juē pèi jiàn lái xiāng xún。
靡蓱西枝摇倒景,借去林间两丹顶。mí píng xī zhī yáo dào jǐng,jiè qù lín jiān liǎng dān dǐng。
伐蛟北海奠玄冥,斩蜃南讹封浪井。fá jiāo běi hǎi diàn xuán míng,zhǎn shèn nán é fēng làng jǐng。
上穷列缺旁九围,却过度朔山中归。shàng qióng liè quē páng jiǔ wéi,què guò dù shuò shān zhōng guī。
归来赠我桃树枝,朱衣赤郭手所持。guī lái zèng wǒ táo shù zhī,zhū yī chì guō shǒu suǒ chí。
令我鞭龙抶虓虎,摄缚臊魃如奴虏。lìng wǒ biān lóng chì xiāo hǔ,shè fù sāo bá rú nú lǔ。
授我尧时松子诀,转睛出电嘘成雨。shòu wǒ yáo shí sōng zi jué,zhuǎn jīng chū diàn xū chéng yǔ。
钟山秀色连冶城,百花绕屋风泠泠。zhōng shān xiù sè lián yě chéng,bǎi huā rào wū fēng líng líng。
焚香独坐诵真诰,坠露点滴流华星。fén xiāng dú zuò sòng zhēn gào,zhuì lù diǎn dī liú huá xīng。
土伯骏奔从号令,鹤鸣闻天空谷应。tǔ bó jùn bēn cóng hào lìng,hè míng wén tiān kōng gǔ yīng。
寥阳宝殿歌步虚,河汉当窗回斗柄。liáo yáng bǎo diàn gē bù xū,hé hàn dāng chuāng huí dòu bǐng。
嗟子衰朽杂病攻,盈颠素发吹秋蓬。jiē zi shuāi xiǔ zá bìng gōng,yíng diān sù fā chuī qiū péng。
空馀硬骨如瘦鹤,因子致意浮丘公。kōng yú yìng gǔ rú shòu hè,yīn zi zhì yì fú qiū gōng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

长门怨

刘基

不学周南咏小星,空悲玉殿锁娉婷。bù xué zhōu nán yǒng xiǎo xīng,kōng bēi yù diàn suǒ pīng tíng。
黄金漫买相如赋,犹胜无辜送掖庭。huáng jīn màn mǎi xiāng rú fù,yóu shèng wú gū sòng yē tíng。

江南曲

刘基

江北垂杨未爆芽,江南水绿万重花。jiāng běi chuí yáng wèi bào yá,jiāng nán shuǐ lǜ wàn zhòng huā。
北人尽道江南好,江南才到便为家。běi rén jǐn dào jiāng nán hǎo,jiāng nán cái dào biàn wèi jiā。

江南曲

刘基

金陵好是帝王州,城下秦淮水北流。jīn líng hǎo shì dì wáng zhōu,chéng xià qín huái shuǐ běi liú。
惆怅江南旧花月,女儿尽作北歌讴。chóu chàng jiāng nán jiù huā yuè,nǚ ér jǐn zuò běi gē ōu。

江南曲

刘基

洞庭湖色碧于蓝,潇湘日融花欲酣。dòng tíng hú sè bì yú lán,xiāo xiāng rì róng huā yù hān。
黄鹤楼中留醉客,懒人天气是江南。huáng hè lóu zhōng liú zuì kè,lǎn rén tiān qì shì jiāng nán。

江南曲

刘基

钱塘胜地作南都,纨绮如云隘广途。qián táng shèng dì zuò nán dōu,wán qǐ rú yún ài guǎng tú。
想得燕山风雪夜,断魂相语怨西湖。xiǎng dé yàn shān fēng xuě yè,duàn hún xiāng yǔ yuàn xī hú。

江南曲

刘基

桃叶渡头春水平,莫教城上哓莺声。táo yè dù tóu chūn shuǐ píng,mò jiào chéng shàng xiāo yīng shēng。
中原无限英雄泪,并入江南送别情。zhōng yuán wú xiàn yīng xióng lèi,bìng rù jiāng nán sòng bié qíng。

江南曲

刘基

无情白日去如梭,有限青春可柰何。wú qíng bái rì qù rú suō,yǒu xiàn qīng chūn kě nài hé。
江北风沙人住少,江南粳稻雁来多。jiāng běi fēng shā rén zhù shǎo,jiāng nán jīng dào yàn lái duō。

江南曲

刘基

生长吴侬不记春,乡音旋改踏京尘。shēng zhǎng wú nóng bù jì chūn,xiāng yīn xuán gǎi tà jīng chén。
丫头小妓相偎坐,众里矜夸是北人。yā tóu xiǎo jì xiāng wēi zuò,zhòng lǐ jīn kuā shì běi rén。

山鹧鸪

刘基

女儿未始会穿针,将去高丽学语音。nǚ ér wèi shǐ huì chuān zhēn,jiāng qù gāo lì xué yǔ yīn。
教得新番鹧鸪曲,一声准拟直千金。jiào dé xīn fān zhè gū qū,yī shēng zhǔn nǐ zhí qiān jīn。

山鹧鸪

刘基

鹦鹉能言百鸟惊,鹧鸪叫噪阻人行。yīng wǔ néng yán bǎi niǎo jīng,zhè gū jiào zào zǔ rén xíng。
珊瑚软语呈娇媚,不似班鸠得拙名。shān hú ruǎn yǔ chéng jiāo mèi,bù shì bān jiū dé zhuō míng。

山鹧鸪

刘基

溪深不比海子深,一物从来有一心。xī shēn bù bǐ hǎi zi shēn,yī wù cóng lái yǒu yī xīn。
野凫赶鱼溪上去,鹧鸪飞过野凫沉。yě fú gǎn yú xī shàng qù,zhè gū fēi guò yě fú chén。

山鹧鸪

刘基

黄茅垄上雨和泥,苦竹冈头日色低。huáng máo lǒng shàng yǔ hé ní,kǔ zhú gāng tóu rì sè dī。
自是行人行不得,莫教空恨鹧鸪啼。zì shì xíng rén xíng bù dé,mò jiào kōng hèn zhè gū tí。

山鹧鸪

刘基

鹧鸪元是岭南音,岭北无人识此禽。zhè gū yuán shì lǐng nán yīn,lǐng běi wú rén shí cǐ qín。
南人唱歌过岭去,北人相向泪沾襟。nán rén chàng gē guò lǐng qù,běi rén xiāng xiàng lèi zhān jīn。

山鹧鸪

刘基

山禽一处一般声,不是乡音便动情。shān qín yī chù yī bān shēng,bù shì xiāng yīn biàn dòng qíng。
多是江南子规鸟,天津桥上对人鸣。duō shì jiāng nán zi guī niǎo,tiān jīn qiáo shàng duì rén míng。

浣纱女

刘基

袅袅腰肢王一围,妒红娇绿淡春晖。niǎo niǎo yāo zhī wáng yī wéi,dù hóng jiāo lǜ dàn chūn huī。
莫教名字传宫掖,终遣诗人剌绿衣。mò jiào míng zì chuán gōng yē,zhōng qiǎn shī rén lá lǜ yī。