古诗词

偃松行

高启

龙门西冈魏公祠,祠前有松多古枝。lóng mén xī gāng wèi gōng cí,cí qián yǒu sōng duō gǔ zhī。
长身蜿蜒横数亩,巨石作枕相撑持。zhǎng shēn wān yán héng shù mǔ,jù shí zuò zhěn xiāng chēng chí。
春泥半封朽死骨,冻藓全聚皴生皮。chūn ní bàn fēng xiǔ sǐ gǔ,dòng xiǎn quán jù cūn shēng pí。
无心昂耸上霄汉,偃仰独向荒山垂。wú xīn áng sǒng shàng xiāo hàn,yǎn yǎng dú xiàng huāng shān chuí。
蛰雷振岳撼不动,一载一梦醒何迟。zhé léi zhèn yuè hàn bù dòng,yī zài yī mèng xǐng hé chí。
政如卧龙未起日,深意有待风云期。zhèng rú wò lóng wèi qǐ rì,shēn yì yǒu dài fēng yún qī。
太湖月出照夜魄,天峰雪积埋寒姿。tài hú yuè chū zhào yè pò,tiān fēng xuě jī mái hán zī。
涛声时吼若鼾息,野老惊起山僧疑。tāo shēng shí hǒu ruò hān xī,yě lǎo jīng qǐ shān sēng yí。
左仰右屈各异态,天自出巧非人为。zuǒ yǎng yòu qū gè yì tài,tiān zì chū qiǎo fēi rén wèi。
画师安能把笔写,稚子岂敢操斤窥。huà shī ān néng bǎ bǐ xiě,zhì zi qǐ gǎn cāo jīn kuī。
杜陵枯楠已憔悴,蜀相老柏非瑰奇。dù líng kū nán yǐ qiáo cuì,shǔ xiāng lǎo bǎi fēi guī qí。
何如此树怪且寿,呵卫定想烦灵祇。hé rú cǐ shù guài qiě shòu,hē wèi dìng xiǎng fán líng qí。
不知已阅几人代,游客过尽今存谁。bù zhī yǐ yuè jǐ rén dài,yóu kè guò jǐn jīn cún shuí。
明堂屡兴不见取,得全正爱同支离。míng táng lǚ xīng bù jiàn qǔ,dé quán zhèng ài tóng zhī lí。
我尝来观忍遽反,醉坐其上高吟诗。wǒ cháng lái guān rěn jù fǎn,zuì zuò qí shàng gāo yín shī。
葛陂筇竹亦腾化,神物终去可久羁。gé bēi qióng zhú yì téng huà,shén wù zhōng qù kě jiǔ jī。
何当一叱使飞起,载我万里游天池。hé dāng yī chì shǐ fēi qǐ,zài wǒ wàn lǐ yóu tiān chí。
他年还访旧城郭,正是白鹤归来时。tā nián hái fǎng jiù chéng guō,zhèng shì bái hè guī lái shí。
高启

高启

高启(1336-1373)汉族,江苏苏州人,元末明初著名诗人,与杨基、张羽、徐贲被誉为“吴中四杰”,当时论者把他们比作“明初四杰”,又与王行等号“北郭十友”。字季迪,号槎轩,平江路(明改苏州府)长洲县(今江苏省苏州市)人;洪武初,以荐参修《元史》,授翰林院国史编修官,受命教授诸王。擢户部右侍郎。苏州知府魏观在张士诚宫址改修府治,获罪被诛。高启曾为之作《上梁文》,有“龙蟠虎踞”四字,被疑为歌颂张士诚,连坐腰斩。有《高太史大全集》、《凫藻集》等。 高启的作品>>

猜您喜欢

山中别宁公归西坞

高启

一上香台看落晖,沙村孤树晚依依。yī shàng xiāng tái kàn luò huī,shā cūn gū shù wǎn yī yī。
老僧不出青山寺,只有钟声送客归。lǎo sēng bù chū qīng shān sì,zhǐ yǒu zhōng shēng sòng kè guī。

秋柳

高启

欲挽长条已不堪,都门无复旧毵毵。yù wǎn zhǎng tiáo yǐ bù kān,dōu mén wú fù jiù sān sān。
此时愁杀桓司马,暮雨秋风满汉南。cǐ shí chóu shā huán sī mǎ,mù yǔ qiū fēng mǎn hàn nán。

送贾麟归江上

高启

别泪纷纷逐断猿,贫交无赠只多言。bié lèi fēn fēn zhú duàn yuán,pín jiāo wú zèng zhǐ duō yán。
离愁正似蘼芜草,一路随君到故园。lí chóu zhèng shì mí wú cǎo,yī lù suí jūn dào gù yuán。

秋夜同周著作宿娄浦

高启

小廨寒依竹浦云,酒阑相对说离群。xiǎo xiè hán yī zhú pǔ yún,jiǔ lán xiāng duì shuō lí qún。
一声新雁谁先听,今夜江南我共君。yī shēng xīn yàn shuí xiān tīng,jīn yè jiāng nán wǒ gòng jūn。

方匡师画

高启

画图忽见白云峰,茶屋香台树几重。huà tú hū jiàn bái yún fēng,chá wū xiāng tái shù jǐ zhòng。
身若在师行道处,晚来唯讶不闻钟。shēn ruò zài shī xíng dào chù,wǎn lái wéi yà bù wén zhōng。

送陈秀才归沙上看墓

高启

满衣血泪与尘埃,乱后还乡亦可哀。mǎn yī xuè lèi yǔ chén āi,luàn hòu hái xiāng yì kě āi。
风雨梨花寒食后,几家坟上子孙来。fēng yǔ lí huā hán shí hòu,jǐ jiā fén shàng zi sūn lái。

送吕卿

高启

远汀斜日思悠悠,花拂离肠柳拂舟。yuǎn tīng xié rì sī yōu yōu,huā fú lí cháng liǔ fú zhōu。
江北江南芳草遍,送君并得送春愁。jiāng běi jiāng nán fāng cǎo biàn,sòng jūn bìng dé sòng chūn chóu。

答陈校理寻花已落之作

高启

君来春去不相期,空有新愁绕旧枝。jūn lái chūn qù bù xiāng qī,kōng yǒu xīn chóu rào jiù zhī。
总得花看能几日,最难留惜是芳时。zǒng dé huā kàn néng jǐ rì,zuì nán liú xī shì fāng shí。

舟中闻歌

高启

水栅孤灯照客舟,江南谁解唱《甘州》。shuǐ zhà gū dēng zhào kè zhōu,jiāng nán shuí jiě chàng gān zhōu。
寻常醉赏尊前曲,何似今朝听得愁。xún cháng zuì shǎng zūn qián qū,hé shì jīn cháo tīng dé chóu。

春思

高启

愁兼杨柳一丝丝,客舍江南暮雨时。chóu jiān yáng liǔ yī sī sī,kè shě jiāng nán mù yǔ shí。
自入春来才思减,杏花开过不题诗。zì rù chūn lái cái sī jiǎn,xìng huā kāi guò bù tí shī。

入郭过南湖望报恩浮图

高启

雨过春波柳浪香,布帆归缓怕斜阳。yǔ guò chūn bō liǔ làng xiāng,bù fān guī huǎn pà xié yáng。
渔人为指江城近,一塔船头看渐长。yú rén wèi zhǐ jiāng chéng jìn,yī tǎ chuán tóu kàn jiàn zhǎng。

废宅芍药

高启

昔年花发要人催,今日无人花自开。xī nián huā fā yào rén cuī,jīn rì wú rén huā zì kāi。
犹有园丁怜国色,时容闲客借看来。yóu yǒu yuán dīng lián guó sè,shí róng xián kè jiè kàn lái。

登江阁远怀徐记室与杜进士同赋

高启

凭阑两客怨斜曛,此日同吟只欠君。píng lán liǎng kè yuàn xié xūn,cǐ rì tóng yín zhǐ qiàn jūn。
江阁虽高犹不见,几重山水几重云。jiāng gé suī gāo yóu bù jiàn,jǐ zhòng shān shuǐ jǐ zhòng yún。

闻笛

高启

横吹才听泪已流,寒灯照雨宿江头。héng chuī cái tīng lèi yǐ liú,hán dēng zhào yǔ sù jiāng tóu。
凭君莫作关山曲,乱世人人易得愁。píng jūn mò zuò guān shān qū,luàn shì rén rén yì dé chóu。

慰周著作悼亡

高启

笑披纱扇忆当年,只有卿卿最得怜。xiào pī shā shàn yì dāng nián,zhǐ yǒu qīng qīng zuì dé lián。
今日料应花不住,夜灯相伴室中禅。jīn rì liào yīng huā bù zhù,yè dēng xiāng bàn shì zhōng chán。