古诗词

离感篇远示元灿元辉诸儿

谢榛

移家邺城接建安,西来轗轲悬忧端。yí jiā yè chéng jiē jiàn ān,xī lái kǎn kē xuán yōu duān。
异乡感怀殊不寐,剑闪七星灯下弹。yì xiāng gǎn huái shū bù mèi,jiàn shǎn qī xīng dēng xià dàn。
鲁缟齐纨价易买,越罗蜀锦人争看。lǔ gǎo qí wán jià yì mǎi,yuè luó shǔ jǐn rén zhēng kàn。
无计疗穷痴儿怨,糟糠老妻任艰难。wú jì liáo qióng chī ér yuàn,zāo kāng lǎo qī rèn jiān nán。
不见少陵几口走栈阁,赖有橡实时充餐。bù jiàn shǎo líng jǐ kǒu zǒu zhàn gé,lài yǒu xiàng shí shí chōng cān。
白帝春归同寂寞,锦江月出两团圞。bái dì chūn guī tóng jì mò,jǐn jiāng yuè chū liǎng tuán luán。
中原兵戈阻旧国,黄尘杀气相迷漫。zhōng yuán bīng gē zǔ jiù guó,huáng chén shā qì xiāng mí màn。
我逢昭代幸无恙,晋俗留人惊岁残。wǒ féng zhāo dài xìng wú yàng,jìn sú liú rén jīng suì cán。
又不见要离何为火妻子,霸图直欲功名完。yòu bù jiàn yào lí hé wèi huǒ qī zi,bà tú zhí yù gōng míng wán。
身后梁鸿并蒿里,不如五噫行歌石可刊。shēn hòu liáng hóng bìng hāo lǐ,bù rú wǔ yī xíng gē shí kě kān。
久雪敝衣惜奴婢,漫将诗草发长叹。jiǔ xuě bì yī xī nú bì,màn jiāng shī cǎo fā zhǎng tàn。
吕望八旬持钓竿,困龙且向积水蟠。lǚ wàng bā xún chí diào gān,kùn lóng qiě xiàng jī shuǐ pán。
谁道颓年气傲岸,四海交游曾结欢。shuí dào tuí nián qì ào àn,sì hǎi jiāo yóu céng jié huān。
公门了无一字干,秋潭照心无波澜。gōng mén le wú yī zì gàn,qiū tán zhào xīn wú bō lán。
小儒孟浪竟何益,睥睨宁知世路宽。xiǎo rú mèng làng jìng hé yì,pì nì níng zhī shì lù kuān。
暗洒淤泥污巢由,箕山忽崩颍水乾。àn sǎ yū ní wū cháo yóu,jī shān hū bēng yǐng shuǐ qián。
神明在天笑魑魅,时复清风吹鹖冠。shén míng zài tiān xiào chī mèi,shí fù qīng fēng chuī hé guān。
俯视人间尽浩渺,独登万仞之峰峦。fǔ shì rén jiān jǐn hào miǎo,dú dēng wàn rèn zhī fēng luán。
吹笙爱听子晋曲,仙骨能胜鹤背寒。chuī shēng ài tīng zi jìn qū,xiān gǔ néng shèng hè bèi hán。

谢榛

谢榛(1495~1575)明代布衣诗人。字茂秦,号四溟山人、脱屣山人,山东临清人。十六岁时作乐府商调,流传颇广,后折节读书,刻意为歌诗,以声律有闻于时。嘉靖间,挟诗卷游京师,与李攀龙、王世贞等结诗社,为“后七子”之一,倡导为诗摹拟盛唐,主张“选李杜十四家之最者,熟读之以夺神气,歌咏之以求声调,玩味之以裒精华。”后为李攀龙排斥,削名“七子”之外,客游诸藩王间,以布衣终其身。其诗以律句绝句见长,功力深厚,句响字稳,著有《四溟集》、《四溟诗话》。 谢榛的作品>>

猜您喜欢

留别张德隆

谢榛

来时积雨没平原,去路鸣虫秋正繁。lái shí jī yǔ méi píng yuán,qù lù míng chóng qiū zhèng fán。
桂树花开如有兴,紫骝嘶过孝王园。guì shù huā kāi rú yǒu xīng,zǐ liú sī guò xiào wáng yuán。

雨后柬王体仁

谢榛

雪夜还能棹剡溪,雨余何事怯冲泥。xuě yè hái néng zhào shàn xī,yǔ yú hé shì qiè chōng ní。
自怜穷巷多秋草,不见青骢向北嘶。zì lián qióng xiàng duō qiū cǎo,bù jiàn qīng cōng xiàng běi sī。

春宫词

谢榛

御河桥畔是侬家,一入深宫虚岁华。yù hé qiáo pàn shì nóng jiā,yī rù shēn gōng xū suì huá。
别院黄昏吹凤管,月钩斜照刺桐花。bié yuàn huáng hūn chuī fèng guǎn,yuè gōu xié zhào cì tóng huā。

别调曲代赠所知三首其二

谢榛

离筵易醉夜将分,赵舞灯前犹向君。lí yán yì zuì yè jiāng fēn,zhào wǔ dēng qián yóu xiàng jūn。
从此腰肢瘦无力,床头闲杀藕丝裙。cóng cǐ yāo zhī shòu wú lì,chuáng tóu xián shā ǒu sī qún。

明月山下逢武宾相克仁话旧

谢榛

车马西来自泽州,思君不见十经秋。chē mǎ xī lái zì zé zhōu,sī jūn bù jiàn shí jīng qiū。
相逢把袂成悲感,明月当前两白头。xiāng féng bǎ mèi chéng bēi gǎn,míng yuè dāng qián liǎng bái tóu。

愚公园春酌二首

谢榛

共醉春风且放情,白云无定若浮名。gòng zuì chūn fēng qiě fàng qíng,bái yún wú dìng ruò fú míng。
好花开落寻常事,遮莫黄鹂不住声。hǎo huā kāi luò xún cháng shì,zhē mò huáng lí bù zhù shēng。

愚公园春酌二首

谢榛

绛桃一簇映斜晖,白首寻芳几醉归。jiàng táo yī cù yìng xié huī,bái shǒu xún fāng jǐ zuì guī。
更有多情双蛱蝶,春来还傍菜花飞。gèng yǒu duō qíng shuāng jiá dié,chūn lái hái bàng cài huā fēi。

暮鸦有感

谢榛

来时池草吐春芽,秋水惊心落藕花。lái shí chí cǎo tǔ chūn yá,qiū shuǐ jīng xīn luò ǒu huā。
空记三秋故乡梦,夕阳衰柳看归鸦。kōng jì sān qiū gù xiāng mèng,xī yáng shuāi liǔ kàn guī yā。

九日过王叔野无菊

谢榛

陶潜懒慢闭柴关,九日餐英自解颜。táo qián lǎn màn bì chái guān,jiǔ rì cān yīng zì jiě yán。
不种黄花君更懒,满城秋色几人闲。bù zhǒng huáng huā jūn gèng lǎn,mǎn chéng qiū sè jǐ rén xián。

登辉县城见卫水思归

谢榛

城外河流白练长,城中万户共秋光。chéng wài hé liú bái liàn zhǎng,chéng zhōng wàn hù gòng qiū guāng。
秋来偏作还家梦,河水东流到故乡。qiū lái piān zuò hái jiā mèng,hé shuǐ dōng liú dào gù xiāng。

侠客行

谢榛

晓来独酌酒家楼,掷下黄金不掉头。xiǎo lái dú zhuó jiǔ jiā lóu,zhì xià huáng jīn bù diào tóu。
走马西山射豺虎,风霜吹满锦貂裘。zǒu mǎ xī shān shè chái hǔ,fēng shuāng chuī mǎn jǐn diāo qiú。

公子行

谢榛

京洛王孙日有期,千金买马恨行迟。jīng luò wáng sūn rì yǒu qī,qiān jīn mǎi mǎ hèn xíng chí。
隔花忽见游春女,笑举丝鞭问阿谁。gé huā hū jiàn yóu chūn nǚ,xiào jǔ sī biān wèn ā shuí。

古意

谢榛

百转辘轳金井深,美人汲水梧桐阴。bǎi zhuǎn lù lú jīn jǐng shēn,měi rén jí shuǐ wú tóng yīn。
流云在天日将暮,独有寒泉知素心。liú yún zài tiān rì jiāng mù,dú yǒu hán quán zhī sù xīn。

古意

谢榛

郎种菊花何远离,秋来花发倍相思。láng zhǒng jú huā hé yuǎn lí,qiū lái huā fā bèi xiāng sī。
玉京郎醉菊花酒,不见故园霜露枝。yù jīng láng zuì jú huā jiǔ,bù jiàn gù yuán shuāng lù zhī。

老将行

谢榛

虬髯丈夫乘铁骢,自言征战老云中。qiú rán zhàng fū chéng tiě cōng,zì yán zhēng zhàn lǎo yún zhōng。
凭陵仗剑出门去,原上枯桑鸣朔风。píng líng zhàng jiàn chū mén qù,yuán shàng kū sāng míng shuò fēng。