古诗词

松风梦

郭之奇

心爱松风清,梦入松风好。xīn ài sōng fēng qīng,mèng rù sōng fēng hǎo。
流烟卷雾出重霄,满天空翠如堪扫。liú yān juǎn wù chū zhòng xiāo,mǎn tiān kōng cuì rú kān sǎo。
海色群飞似碧纹,峰云片落如纤缟。hǎi sè qún fēi shì bì wén,fēng yún piàn luò rú xiān gǎo。
吾将攀百尺之长条,蹑苍茫之远昊。wú jiāng pān bǎi chǐ zhī zhǎng tiáo,niè cāng máng zhī yuǎn hào。
中逢羽客话蓬壶,偶值青童依渌岛。zhōng féng yǔ kè huà péng hú,ǒu zhí qīng tóng yī lù dǎo。
仙乐聚鸣,绮琴独抱。xiān lè jù míng,qǐ qín dú bào。
高山峨峨,流水浩浩。gāo shān é é,liú shuǐ hào hào。
上有花开花落之窈岑,下有春去春留之瑶草。shàng yǒu huā kāi huā luò zhī yǎo cén,xià yǒu chūn qù chūn liú zhī yáo cǎo。
鸾歌凤舞共参差,岩呼谷应互倾倒。luán gē fèng wǔ gòng cān chà,yán hū gǔ yīng hù qīng dào。
俄魂动而神摇,漫幽寻而嘿讨。é hún dòng ér shén yáo,màn yōu xún ér hēi tǎo。
但闻馀音绕梁,起视窗日犹早。dàn wén yú yīn rào liáng,qǐ shì chuāng rì yóu zǎo。
吾将今王子之缑笙罢吹,皇娥之梓瑟休考。wú jiāng jīn wáng zi zhī gōu shēng bà chuī,huáng é zhī zǐ sè xiū kǎo。
吟飘和兮自调刁,南方来兮却愠恼。yín piāo hé xī zì diào diāo,nán fāng lái xī què yùn nǎo。
君不见黄石已去赤松游,商山飒飒馀诸皓。jūn bù jiàn huáng shí yǐ qù chì sōng yóu,shāng shān sà sà yú zhū hào。
冬亦不能为之凋,春亦不能为之老。dōng yì bù néng wèi zhī diāo,chūn yì bù néng wèi zhī lǎo。
安能从风从雨泰山道,使我侧听心如捣。ān néng cóng fēng cóng yǔ tài shān dào,shǐ wǒ cè tīng xīn rú dǎo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

梦无聊犹可寻梦花落堪思

郭之奇

风前时坐立,高下数幽芳。fēng qián shí zuò lì,gāo xià shù yōu fāng。
草色憎飞片,苔痕惜坠光。cǎo sè zēng fēi piàn,tái hén xī zhuì guāng。
斜晖犹嘿照,夜雨莫虚扬。xié huī yóu hēi zhào,yè yǔ mò xū yáng。
短梦如堪续,馀心那可忘。duǎn mèng rú kān xù,yú xīn nà kě wàng。

春去

郭之奇

春去不辞人,人犹念彼春。chūn qù bù cí rén,rén yóu niàn bǐ chūn。
飞花时欲远,啼鸟日相邻。fēi huā shí yù yuǎn,tí niǎo rì xiāng lín。
此物何堪恨,愁心莫漫嗔。cǐ wù hé kān hèn,chóu xīn mò màn chēn。
尚留形外影,长与共昏晨。shàng liú xíng wài yǐng,zhǎng yǔ gòng hūn chén。

雨后

郭之奇

竹舍延初旭,荆扉聚晓烟。zhú shě yán chū xù,jīng fēi jù xiǎo yān。
花光零雨后,春色褪风前。huā guāng líng yǔ hòu,chūn sè tuì fēng qián。
即见今谁语,所思旧独怜。jí jiàn jīn shuí yǔ,suǒ sī jiù dú lián。
吾将心问口,时亦谓之然。wú jiāng xīn wèn kǒu,shí yì wèi zhī rán。

一鸟

郭之奇

一鸟枝闲语,孤云海上游。yī niǎo zhī xián yǔ,gū yún hǎi shàng yóu。
幸无多应接,亦可恣冥搜。xìng wú duō yīng jiē,yì kě zì míng sōu。
物色容牵惹,风光孰止留。wù sè róng qiān rě,fēng guāng shú zhǐ liú。
安能居郁郁,日与世悠悠。ān néng jū yù yù,rì yǔ shì yōu yōu。

所遇

郭之奇

所遇他无物,相期别有人。suǒ yù tā wú wù,xiāng qī bié yǒu rén。
乾坤犹日月,身世岂风尘。qián kūn yóu rì yuè,shēn shì qǐ fēng chén。
独念今于古,何如夜与昏。dú niàn jīn yú gǔ,hé rú yè yǔ hūn。
终当凝我素,或可任其真。zhōng dāng níng wǒ sù,huò kě rèn qí zhēn。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

章江千里弛流难,泛滥珠矶获大观。zhāng jiāng qiān lǐ chí liú nán,fàn làn zhū jī huò dà guān。
冬日浮沙愁野溢,春波拂渚惧闾殚。dōng rì fú shā chóu yě yì,chūn bō fú zhǔ jù lǘ dān。
非缘樵牧开林麓,已令蛟螭作踞蟠。fēi yuán qiáo mù kāi lín lù,yǐ lìng jiāo chī zuò jù pán。
望望烟云多宝气,明湖倒影自漫漫。wàng wàng yān yún duō bǎo qì,míng hú dào yǐng zì màn màn。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

从风从雨自何时,一卷中流众共之。cóng fēng cóng yǔ zì hé shí,yī juǎn zhōng liú zhòng gòng zhī。
岂有恒星终不见,谩言宋石久无知。qǐ yǒu héng xīng zhōng bù jiàn,mán yán sòng shí jiǔ wú zhī。
湖山一体如微具,翼轸分临或在兹。hú shān yī tǐ rú wēi jù,yì zhěn fēn lín huò zài zī。
便欲葺荷惟此地,乘槎泛斗复谁期。biàn yù qì hé wéi cǐ dì,chéng chá fàn dòu fù shuí qī。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

苍屏九叠尽飞荣,风雨千岩欲怒鸣。cāng píng jiǔ dié jǐn fēi róng,fēng yǔ qiān yán yù nù míng。
泉石初开天籁发,水山相杂大文生。quán shí chū kāi tiān lài fā,shuǐ shān xiāng zá dà wén shēng。
每乘清气阴阳御,渐出光华人世迎。měi chéng qīng qì yīn yáng yù,jiàn chū guāng huá rén shì yíng。
不是银河天际落,峰头那得挂长庚。bù shì yín hé tiān jì luò,fēng tóu nà dé guà zhǎng gēng。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

虾蟆石在几秋春,不向风涛化甲鳞。xiā má shí zài jǐ qiū chūn,bù xiàng fēng tāo huà jiǎ lín。
自与庐峰为御畜,肯同诸阜作臣邻。zì yǔ lú fēng wèi yù chù,kěn tóng zhū fù zuò chén lín。
每愁鳌钓归龙国,稍喜蟾光下月轮。měi chóu áo diào guī lóng guó,shāo xǐ chán guāng xià yuè lún。
万载湖山终不变,蛟螭怒舞欲何伸。wàn zài hú shān zhōng bù biàn,jiāo chī nù wǔ yù hé shēn。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

春水凝寒木叶濡,姑山风袅未秋殊。chūn shuǐ níng hán mù yè rú,gū shān fēng niǎo wèi qiū shū。
缑城巨迹谁来往,雒浦溦波事有无。gōu chéng jù jì shuí lái wǎng,luò pǔ wēi bō shì yǒu wú。
遗舄于今看定履,冲流千载似前驱。yí xì yú jīn kàn dìng lǚ,chōng liú qiān zài shì qián qū。
佳期夕望逾荒忽,眇眇愁予隔步趋。jiā qī xī wàng yú huāng hū,miǎo miǎo chóu yǔ gé bù qū。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

乍向江湖二水湄,初闻金石八音吹。zhà xiàng jiāng hú èr shuǐ méi,chū wén jīn shí bā yīn chuī。
自从击拊经夔手,不尽铿鎗动武思。zì cóng jī fǔ jīng kuí shǒu,bù jǐn kēng qiāng dòng wǔ sī。
风水千年空怒感,扁舟一往已情移。fēng shuǐ qiān nián kōng nù gǎn,biǎn zhōu yī wǎng yǐ qíng yí。
咸池遗响今犹见,河海诸人未许知。xián chí yí xiǎng jīn yóu jiàn,hé hǎi zhū rén wèi xǔ zhī。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

伊人何在水中游,江有姑山未可求。yī rén hé zài shuǐ zhōng yóu,jiāng yǒu gū shān wèi kě qiú。
势出波烟冯万壑,云连泽气下长流。shì chū bō yān féng wàn hè,yún lián zé qì xià zhǎng liú。
风涛聚处如环共,木石丛居胜远游。fēng tāo jù chù rú huán gòng,mù shí cóng jū shèng yuǎn yóu。
中砥不愁彭蠡溃,洪澜独倩马当收。zhōng dǐ bù chóu péng lí kuì,hóng lán dú qiàn mǎ dāng shōu。

自吴城至马当湖江八景珠矶出吴城三十里

郭之奇

行地方知独马宜,横流万古见山奇。xíng dì fāng zhī dú mǎ yí,héng liú wàn gǔ jiàn shān qí。
澄江如练同鞭影,侧石连云共辔随。chéng jiāng rú liàn tóng biān yǐng,cè shí lián yún gòng pèi suí。
砥尽狂澜龙虎怒,别开幽壑介鳞疑。dǐ jǐn kuáng lán lóng hǔ nù,bié kāi yōu hè jiè lín yí。
繇来天驷无羁络,周汉何缘得骤驰。yáo lái tiān sì wú jī luò,zhōu hàn hé yuán dé zhòu chí。

九九同周仪伯张长卿陈木生游玉泉寺

郭之奇

重阳还似昔年闲,长啸西来恣往还。zhòng yáng hái shì xī nián xián,zhǎng xiào xī lái zì wǎng hái。
万物经秋凄作气,三杯浇我醉为颜。wàn wù jīng qiū qī zuò qì,sān bēi jiāo wǒ zuì wèi yán。
徐观松舞情何适,欲叩泉根足未艰。xú guān sōng wǔ qíng hé shì,yù kòu quán gēn zú wèi jiān。
愿化天人身百亿,随风遥向白云间。yuàn huà tiān rén shēn bǎi yì,suí fēng yáo xiàng bái yún jiān。

是夜宿碧云寺

郭之奇

偶借僧窗此夕闲,飞尘远处静云还。ǒu jiè sēng chuāng cǐ xī xián,fēi chén yuǎn chù jìng yún hái。
坐看日落归山意,欲引风清放月颜。zuò kàn rì luò guī shān yì,yù yǐn fēng qīng fàng yuè yán。
夜半灯幽僧舍冷,梦中峰峭客魂艰。yè bàn dēng yōu sēng shě lěng,mèng zhōng fēng qiào kè hún jiān。
醒来摇笔追残句,犹记千山鳞甲间。xǐng lái yáo bǐ zhuī cán jù,yóu jì qiān shān lín jiǎ jiān。