古诗词

松风梦

郭之奇

心爱松风清,梦入松风好。xīn ài sōng fēng qīng,mèng rù sōng fēng hǎo。
流烟卷雾出重霄,满天空翠如堪扫。liú yān juǎn wù chū zhòng xiāo,mǎn tiān kōng cuì rú kān sǎo。
海色群飞似碧纹,峰云片落如纤缟。hǎi sè qún fēi shì bì wén,fēng yún piàn luò rú xiān gǎo。
吾将攀百尺之长条,蹑苍茫之远昊。wú jiāng pān bǎi chǐ zhī zhǎng tiáo,niè cāng máng zhī yuǎn hào。
中逢羽客话蓬壶,偶值青童依渌岛。zhōng féng yǔ kè huà péng hú,ǒu zhí qīng tóng yī lù dǎo。
仙乐聚鸣,绮琴独抱。xiān lè jù míng,qǐ qín dú bào。
高山峨峨,流水浩浩。gāo shān é é,liú shuǐ hào hào。
上有花开花落之窈岑,下有春去春留之瑶草。shàng yǒu huā kāi huā luò zhī yǎo cén,xià yǒu chūn qù chūn liú zhī yáo cǎo。
鸾歌凤舞共参差,岩呼谷应互倾倒。luán gē fèng wǔ gòng cān chà,yán hū gǔ yīng hù qīng dào。
俄魂动而神摇,漫幽寻而嘿讨。é hún dòng ér shén yáo,màn yōu xún ér hēi tǎo。
但闻馀音绕梁,起视窗日犹早。dàn wén yú yīn rào liáng,qǐ shì chuāng rì yóu zǎo。
吾将今王子之缑笙罢吹,皇娥之梓瑟休考。wú jiāng jīn wáng zi zhī gōu shēng bà chuī,huáng é zhī zǐ sè xiū kǎo。
吟飘和兮自调刁,南方来兮却愠恼。yín piāo hé xī zì diào diāo,nán fāng lái xī què yùn nǎo。
君不见黄石已去赤松游,商山飒飒馀诸皓。jūn bù jiàn huáng shí yǐ qù chì sōng yóu,shāng shān sà sà yú zhū hào。
冬亦不能为之凋,春亦不能为之老。dōng yì bù néng wèi zhī diāo,chūn yì bù néng wèi zhī lǎo。
安能从风从雨泰山道,使我侧听心如捣。ān néng cóng fēng cóng yǔ tài shān dào,shǐ wǒ cè tīng xīn rú dǎo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

春闺八首其二

郭之奇

晴日寒烟敛,霜轻华露滋。qíng rì hán yān liǎn,shuāng qīng huá lù zī。
池塘伤心碧,春来芳色垂。chí táng shāng xīn bì,chūn lái fāng sè chuí。
妾身不如草,君去玉颜移。qiè shēn bù rú cǎo,jūn qù yù yán yí。

春闺八首其二

郭之奇

飞蓬辞膏沐,无复向妆谋。fēi péng cí gāo mù,wú fù xiàng zhuāng móu。
卉木犹春好,妾鬓独惊秋。huì mù yóu chūn hǎo,qiè bìn dú jīng qiū。
鬒云终何似,已当吟白头。zhěn yún zhōng hé shì,yǐ dāng yín bái tóu。
谁怜拥髻泣,愁绝自登楼。shuí lián yōng jì qì,chóu jué zì dēng lóu。

春闺八首其二

郭之奇

卷帘开玉匣,庭影百花流。juǎn lián kāi yù xiá,tíng yǐng bǎi huā liú。
低徊怜新饰,红紫杂妆浮。dī huái lián xīn shì,hóng zǐ zá zhuāng fú。
那得双蛾黛,一回万里眸。nà dé shuāng é dài,yī huí wàn lǐ móu。
朱颜君错过,枉自觅封侯。zhū yán jūn cuò guò,wǎng zì mì fēng hóu。

春闺八首其二

郭之奇

朝来三青鸟,为报远相思。cháo lái sān qīng niǎo,wèi bào yuǎn xiāng sī。
开缄碧纱牖,东风拂恨吹。kāi jiān bì shā yǒu,dōng fēng fú hèn chuī。
良人红尘陌,犹言怅天涯。liáng rén hóng chén mò,yóu yán chàng tiān yá。
可怜深闺里,长日守春缡。kě lián shēn guī lǐ,zhǎng rì shǒu chūn lí。

春闺八首其二

郭之奇

闻道幽燕地,春寒雪犹花。wén dào yōu yàn dì,chūn hán xuě yóu huā。
灯前捣衣寄,要襋冷霜华。dēng qián dǎo yī jì,yào jí lěng shuāng huá。
明朝辞素手,迢递向天涯。míng cháo cí sù shǒu,tiáo dì xiàng tiān yá。
传语好人服,无令黄里嗟。chuán yǔ hǎo rén fú,wú lìng huáng lǐ jiē。

古歌

郭之奇

古今荡荡入相思,古不休,今不休。gǔ jīn dàng dàng rù xiāng sī,gǔ bù xiū,jīn bù xiū。
我生其时,何日自繇,转眼白头。wǒ shēng qí shí,hé rì zì yáo,zhuǎn yǎn bái tóu。
节序肯饶人,云物何悠悠。jié xù kěn ráo rén,yún wù hé yōu yōu。
秋虫暮入耳,霜鸿朝入视。qiū chóng mù rù ěr,shuāng hóng cháo rù shì。
蹀躞步郊原,愁坐不能起。dié xiè bù jiāo yuán,chóu zuò bù néng qǐ。

悲歌

郭之奇

欲歌恐泪先放,欲望恐泪先垂。yù gē kǒng lèi xiān fàng,yù wàng kǒng lèi xiān chuí。
风吹日微,百草变衰。fēng chuī rì wēi,bǎi cǎo biàn shuāi。
所思寸云生,所见千林满。suǒ sī cùn yún shēng,suǒ jiàn qiān lín mǎn。
举手折千林,尽作一寸短。jǔ shǒu zhé qiān lín,jǐn zuò yī cùn duǎn。

古诗二首

郭之奇

人寿非金石,何以结天年。rén shòu fēi jīn shí,hé yǐ jié tiān nián。
我身非珠玉,何以结世缘。wǒ shēn fēi zhū yù,hé yǐ jié shì yuán。
优哉游哉,与我周旋。yōu zāi yóu zāi,yǔ wǒ zhōu xuán。
人不我欢,我亦天全。rén bù wǒ huān,wǒ yì tiān quán。

古诗二首

郭之奇

戚戚图终古,终古不私戴。qī qī tú zhōng gǔ,zhōng gǔ bù sī dài。
枯树泣秋风,秋风不少爱。kū shù qì qiū fēng,qiū fēng bù shǎo ài。
优哉游哉,时其不再。yōu zāi yóu zāi,shí qí bù zài。
与世推移,观生进退。yǔ shì tuī yí,guān shēng jìn tuì。

追和张曲江感遇诗步韵四首

郭之奇

俨若先贤对,悠然江夜清。yǎn ruò xiān xián duì,yōu rán jiāng yè qīng。
故因流水意,忽动高山情。gù yīn liú shuǐ yì,hū dòng gāo shān qíng。
乡国垂光气,史籍熠玄精。xiāng guó chuí guāng qì,shǐ jí yì xuán jīng。
素怀私淑志,抚此尚愚诚。sù huái sī shū zhì,fǔ cǐ shàng yú chéng。

追和张曲江感遇诗步韵四首

郭之奇

美人宅遐方,未繇承恩顾。měi rén zhái xiá fāng,wèi yáo chéng ēn gù。
常忧颜色衰,时将萱草树。cháng yōu yán sè shuāi,shí jiāng xuān cǎo shù。
自沐君王宠,翻深入宫惧。zì mù jūn wáng chǒng,fān shēn rù gōng jù。
矧复炫好修,能无群小恶。shěn fù xuàn hǎo xiū,néng wú qún xiǎo è。
所以琴瑟欢,千古欣相慕。suǒ yǐ qín sè huān,qiān gǔ xīn xiāng mù。

追和张曲江感遇诗步韵四首

郭之奇

立贤贵无方,以方贤不得。lì xián guì wú fāng,yǐ fāng xián bù dé。
谁识岭南英,皇图赖羽翼。shuí shí lǐng nán yīng,huáng tú lài yǔ yì。
风度唐独推,文学今无色。fēng dù táng dú tuī,wén xué jīn wú sè。
五百馀岁间,巍然二斗极。wǔ bǎi yú suì jiān,wēi rán èr dòu jí。
如余生非远,胡为空太息。rú yú shēng fēi yuǎn,hú wèi kōng tài xī。

追和张曲江感遇诗步韵四首

郭之奇

大鹏飞九万,鹪鹩巢一枝。dà péng fēi jiǔ wàn,jiāo liáo cháo yī zhī。
所以古名世,发愤视其为。suǒ yǐ gǔ míng shì,fā fèn shì qí wèi。
矧兹壮行日,云何不信斯。shěn zī zhuàng xíng rì,yún hé bù xìn sī。
龙见先试跃,位立求可知。lóng jiàn xiān shì yuè,wèi lì qiú kě zhī。
审此后先一,宁悲南北岐。shěn cǐ hòu xiān yī,níng bēi nán běi qí。

尚古六首屈同姓

郭之奇

三闾楚同姓,去楚将焉趋。sān lǘ chǔ tóng xìng,qù chǔ jiāng yān qū。
女媭何婵媛,申申日以呼。nǚ xū hé chán yuàn,shēn shēn rì yǐ hū。
长沙同调客,亦曰夫子辜。zhǎng shā tóng diào kè,yì yuē fū zi gū。
百年恻井食,当日忍糟餔。bǎi nián cè jǐng shí,dāng rì rěn zāo bù。
岂无婉娩术,溘死不忍徒。qǐ wú wǎn miǎn shù,kè sǐ bù rěn tú。
哀哉将为类,陶陶遂永徂。āi zāi jiāng wèi lèi,táo táo suì yǒng cú。
宁愿身后人,怀怀代相图。níng yuàn shēn hòu rén,huái huái dài xiāng tú。

尚古六首屈同姓

郭之奇

雒阳年少人,立谈长太息。luò yáng nián shǎo rén,lì tán zhǎng tài xī。
天子议公卿,诸老逊英识。tiān zi yì gōng qīng,zhū lǎo xùn yīng shí。
更定不少宽,绛灌驱之亟。gèng dìng bù shǎo kuān,jiàng guàn qū zhī jí。
有君如汉文,怀才良堪恻。yǒu jūn rú hàn wén,huái cái liáng kān cè。
当年稍优游,大臣可浸潗。dāng nián shāo yōu yóu,dà chén kě jìn jí。
后之君子曰,将以此为术。hòu zhī jūn zi yuē,jiāng yǐ cǐ wèi shù。
娩默盘崇高,养錞百无失。miǎn mò pán chóng gāo,yǎng chún bǎi wú shī。