古诗词

元十四主

郭之奇

铁木真起干难源,赤乌阳汗无留幡。tiě mù zhēn qǐ gàn nán yuán,chì wū yáng hàn wú liú fān。
四十名封偕夏灭,百年逋寇始南奔。sì shí míng fēng xié xià miè,bǎi nián bū kòu shǐ nán bēn。
尽取燕云狐兔穴,□□□□帝中原。jǐn qǔ yàn yún hú tù xué,dì zhōng yuán。
卜征几向羊脾骨,雄心暂止角端言。bo zhēng jǐ xiàng yáng pí gǔ,xióng xīn zàn zhǐ jiǎo duān yán。
阔台嗣统遵前命,约宋夷金继北辕。kuò tái sì tǒng zūn qián mìng,yuē sòng yí jīn jì běi yuán。
贵繇失御丛污垢,帘帷相继耻乾坤。guì yáo shī yù cóng wū gòu,lián wéi xiāng jì chǐ qián kūn。
补坏枝邪需哲主,蒙哥太弟洗凶屯。bǔ huài zhī xié xū zhé zhǔ,méng gē tài dì xǐ xiōng tún。
红羊白马方移纪,蒙古开今遂作元。hóng yáng bái mǎ fāng yí jì,méng gǔ kāi jīn suì zuò yuán。
稽首迎降州二百,浙潮不至广洋浑。jī shǒu yíng jiàng zhōu èr bǎi,zhè cháo bù zhì guǎng yáng hún。
太平天子如斯物,□□□□那可论。tài píng tiān zi rú sī wù,nà kě lùn。
黩武穷兵惟一杀,卑儒贬圣自重昏。dú wǔ qióng bīng wéi yī shā,bēi rú biǎn shèng zì zhòng hūn。
皇孙膺箓初崇孔,海山储弟果难昆。huáng sūn yīng lù chū chóng kǒng,hǎi shān chǔ dì guǒ nán kūn。
君似爱黎真仁者,子如硕德非少恩。jūn shì ài lí zhēn rén zhě,zi rú shuò dé fēi shǎo ēn。
可怜泰定空孜矻,美誉犹存号不存。kě lián tài dìng kōng zī kū,měi yù yóu cún hào bù cún。
□运欲终根自拨,四载三君席未温。yùn yù zhōng gēn zì bō,sì zài sān jūn xí wèi wēn。
何人尚侈天魔乐,去国徒伤匹马魂。hé rén shàng chǐ tiān mó lè,qù guó tú shāng pǐ mǎ hún。
南来草色迷征眼,北去尘襟满泪痕。nán lái cǎo sè mí zhēng yǎn,běi qù chén jīn mǎn lèi hén。
太阳已旦群阴伏,日月中天万古尊。tài yáng yǐ dàn qún yīn fú,rì yuè zhōng tiān wàn gǔ zūn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

登滕王阁步丘琼山南昌第一楼之韵三首

郭之奇

胜迹虽非旧,风流未忍休。shèng jì suī fēi jiù,fēng liú wèi rěn xiū。
文心回代劫,江影落春秋。wén xīn huí dài jié,jiāng yǐng luò chūn qiū。
水自东流去,客为南浦留。shuǐ zì dōng liú qù,kè wèi nán pǔ liú。
愁人方岁暮,怀古一登楼。chóu rén fāng suì mù,huái gǔ yī dēng lóu。

登滕王阁步丘琼山南昌第一楼之韵三首

郭之奇

复成昔今异,相怜总不休。fù chéng xī jīn yì,xiāng lián zǒng bù xiū。
时迁人易古,江远气疑秋。shí qiān rén yì gǔ,jiāng yuǎn qì yí qiū。
灵杰雄州在,东南俊彩留。líng jié xióng zhōu zài,dōng nán jùn cǎi liú。
钟情仍我辈,斯日对斯楼。zhōng qíng réng wǒ bèi,sī rì duì sī lóu。

登滕王阁步丘琼山南昌第一楼之韵三首

郭之奇

易世佳名在,须臾舞席休。yì shì jiā míng zài,xū yú wǔ xí xiū。
才人垂一笔,此地始千秋。cái rén chuí yī bǐ,cǐ dì shǐ qiān qiū。
星物无心改,雨云作意留。xīng wù wú xīn gǎi,yǔ yún zuò yì liú。
眼前朝暮色,不尽古今楼。yǎn qián cháo mù sè,bù jǐn gǔ jīn lóu。

下滩

郭之奇

扁舟千岫里,次第出危滩。biǎn zhōu qiān xiù lǐ,cì dì chū wēi tān。
侧石通微涧,崩流就远峦。cè shí tōng wēi jiàn,bēng liú jiù yuǎn luán。
春风传鸟语,烟水入渔竿。chūn fēng chuán niǎo yǔ,yān shuǐ rù yú gān。
翻愁花落处,无奈晓芳残。fān chóu huā luò chù,wú nài xiǎo fāng cán。

久泊

郭之奇

兀坐香浮几,栖迟积所思。wù zuò xiāng fú jǐ,qī chí jī suǒ sī。
惯于舟作室,宛在水之湄。guàn yú zhōu zuò shì,wǎn zài shuǐ zhī méi。
独有春邀伴,忽忘已谓谁。dú yǒu chūn yāo bàn,hū wàng yǐ wèi shuí。
痴来不可解,去住浑皆疑。chī lái bù kě jiě,qù zhù hún jiē yí。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

六朝金粉色,强半入冰壶。liù cháo jīn fěn sè,qiáng bàn rù bīng hú。
素岂为春绚,清宜向客癯。sù qǐ wèi chūn xuàn,qīng yí xiàng kè qú。
应知魂共濯,独有气相扶。yīng zhī hún gòng zhuó,dú yǒu qì xiāng fú。
羞杀千红紫,巧容出世沽。xiū shā qiān hóng zǐ,qiǎo róng chū shì gū。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

光非从素借,澹乃得明先。guāng fēi cóng sù jiè,dàn nǎi dé míng xiān。
疑合还珠浦,微分种玉田。yí hé hái zhū pǔ,wēi fēn zhǒng yù tián。
雒神初出水,虢国始朝天。luò shén chū chū shuǐ,guó guó shǐ cháo tiān。
一洗娇繁态,三春不敢怜。yī xǐ jiāo fán tài,sān chūn bù gǎn lián。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

积水环庭弥,舒华入幕窥。jī shuǐ huán tíng mí,shū huá rù mù kuī。
寒威春不恕,光泽夜初追。hán wēi chūn bù shù,guāng zé yè chū zhuī。
号召神仍漠,吸呼类若私。hào zhào shén réng mò,xī hū lèi ruò sī。
销沉清漏刻,幽韵窅相迟。xiāo chén qīng lòu kè,yōu yùn yǎo xiāng chí。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

常言春候悦,及此凛生威。cháng yán chūn hòu yuè,jí cǐ lǐn shēng wēi。
碧汉收空肃,疏星拱极微。bì hàn shōu kōng sù,shū xīng gǒng jí wēi。
月能怀己洁,雪亦感知希。yuè néng huái jǐ jié,xuě yì gǎn zhī xī。
声臭两俱寂,精华五夜飞。shēng chòu liǎng jù jì,jīng huá wǔ yè fēi。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

万物交于气,惟兹召以神。wàn wù jiāo yú qì,wéi zī zhào yǐ shén。
漫邀春作主,反教夜为臣。màn yāo chūn zuò zhǔ,fǎn jiào yè wèi chén。
得一清宁见,与参化育陈。dé yī qīng níng jiàn,yǔ cān huà yù chén。
吾将心共洗,此际问天人。wú jiāng xīn gòng xǐ,cǐ jì wèn tiān rén。

金陵雪月仲春夜坐邀我不寐也冰几韵之

郭之奇

天与幽人候,寤言矢勿谖。tiān yǔ yōu rén hòu,wù yán shǐ wù xuān。
浅深河汉影,明灭斗星痕。qiǎn shēn hé hàn yǐng,míng miè dòu xīng hén。
嚣落孤存伴,澄馀别有根。xiāo luò gū cún bàn,chéng yú bié yǒu gēn。
阳春留郢调,炉火问寒温。yáng chūn liú yǐng diào,lú huǒ wèn hán wēn。

昏鸦

郭之奇

昏鸦如有意,时绕屋梁飞。hūn yā rú yǒu yì,shí rào wū liáng fēi。
风急恋巢早,林疏觅伴稀。fēng jí liàn cháo zǎo,lín shū mì bàn xī。
栖幽能适意,游倦亦忘机。qī yōu néng shì yì,yóu juàn yì wàng jī。
一物知其止,天涯客未归。yī wù zhī qí zhǐ,tiān yá kè wèi guī。

残年

郭之奇

残年忽尔去,游子身何依。cán nián hū ěr qù,yóu zi shēn hé yī。
寒树收云色,霜风隐夕晖。hán shù shōu yún sè,shuāng fēng yǐn xī huī。
昏鸦看共噪,独鹤意多违。hūn yā kàn gòng zào,dú hè yì duō wéi。
摇落为谁晚,蹉跎一岁非。yáo luò wèi shuí wǎn,cuō tuó yī suì fēi。

暮岁

郭之奇

日暮岁云暮,冬归人未归。rì mù suì yún mù,dōng guī rén wèi guī。
安能长悒悒,守此独依依。ān néng zhǎng yì yì,shǒu cǐ dú yī yī。
满目无相识,惊心忽自微。mǎn mù wú xiāng shí,jīng xīn hū zì wēi。
金门若个客,终日掩柴扉。jīn mén ruò gè kè,zhōng rì yǎn chái fēi。

雪夜独坐

郭之奇

漫天疑舞絮,入地总冰霙。màn tiān yí wǔ xù,rù dì zǒng bīng yīng。
渐促梅魂放,先招竹响迎。jiàn cù méi hún fàng,xiān zhāo zhú xiǎng yíng。
回风千里白,寒夜一冬清。huí fēng qiān lǐ bái,hán yè yī dōng qīng。
视尔如堪语,飕飕向我鸣。shì ěr rú kān yǔ,sōu sōu xiàng wǒ míng。
16821234567»