古诗词

元十四主

郭之奇

铁木真起干难源,赤乌阳汗无留幡。tiě mù zhēn qǐ gàn nán yuán,chì wū yáng hàn wú liú fān。
四十名封偕夏灭,百年逋寇始南奔。sì shí míng fēng xié xià miè,bǎi nián bū kòu shǐ nán bēn。
尽取燕云狐兔穴,□□□□帝中原。jǐn qǔ yàn yún hú tù xué,dì zhōng yuán。
卜征几向羊脾骨,雄心暂止角端言。bo zhēng jǐ xiàng yáng pí gǔ,xióng xīn zàn zhǐ jiǎo duān yán。
阔台嗣统遵前命,约宋夷金继北辕。kuò tái sì tǒng zūn qián mìng,yuē sòng yí jīn jì běi yuán。
贵繇失御丛污垢,帘帷相继耻乾坤。guì yáo shī yù cóng wū gòu,lián wéi xiāng jì chǐ qián kūn。
补坏枝邪需哲主,蒙哥太弟洗凶屯。bǔ huài zhī xié xū zhé zhǔ,méng gē tài dì xǐ xiōng tún。
红羊白马方移纪,蒙古开今遂作元。hóng yáng bái mǎ fāng yí jì,méng gǔ kāi jīn suì zuò yuán。
稽首迎降州二百,浙潮不至广洋浑。jī shǒu yíng jiàng zhōu èr bǎi,zhè cháo bù zhì guǎng yáng hún。
太平天子如斯物,□□□□那可论。tài píng tiān zi rú sī wù,nà kě lùn。
黩武穷兵惟一杀,卑儒贬圣自重昏。dú wǔ qióng bīng wéi yī shā,bēi rú biǎn shèng zì zhòng hūn。
皇孙膺箓初崇孔,海山储弟果难昆。huáng sūn yīng lù chū chóng kǒng,hǎi shān chǔ dì guǒ nán kūn。
君似爱黎真仁者,子如硕德非少恩。jūn shì ài lí zhēn rén zhě,zi rú shuò dé fēi shǎo ēn。
可怜泰定空孜矻,美誉犹存号不存。kě lián tài dìng kōng zī kū,měi yù yóu cún hào bù cún。
□运欲终根自拨,四载三君席未温。yùn yù zhōng gēn zì bō,sì zài sān jūn xí wèi wēn。
何人尚侈天魔乐,去国徒伤匹马魂。hé rén shàng chǐ tiān mó lè,qù guó tú shāng pǐ mǎ hún。
南来草色迷征眼,北去尘襟满泪痕。nán lái cǎo sè mí zhēng yǎn,běi qù chén jīn mǎn lèi hén。
太阳已旦群阴伏,日月中天万古尊。tài yáng yǐ dàn qún yīn fú,rì yuè zhōng tiān wàn gǔ zūn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

十八早自从叔公车舫至峡江过伯常兄舟中共酌醉后口占二绝

郭之奇

仙舟飘渺溯潺湲,访载寻稽忽可扳。xiān zhōu piāo miǎo sù chán yuán,fǎng zài xún jī hū kě bān。
一笑一歌江日暮,流光山色窅然闲。yī xiào yī gē jiāng rì mù,liú guāng shān sè yǎo rán xián。

时得家报伯常兄城侄痘疹新愈喜甚口占相慰二首

郭之奇

万里江云收玉峡,数行家信出金川。wàn lǐ jiāng yún shōu yù xiá,shù xíng jiā xìn chū jīn chuān。
为兄同慰凤毛种,不惜歌欢鹢首船。wèi xiōng tóng wèi fèng máo zhǒng,bù xī gē huān yì shǒu chuán。

时得家报伯常兄城侄痘疹新愈喜甚口占相慰二首

郭之奇

烟波江上恰相随,春草池塘未足奇。yān bō jiāng shàng qià xiāng suí,chūn cǎo chí táng wèi zú qí。
醉罢不知霜色夜,诗成已是月明时。zuì bà bù zhī shuāng sè yè,shī chéng yǐ shì yuè míng shí。

过丰城剑江二首

郭之奇

剑光何德烛天河,已没平津又若何。jiàn guāng hé dé zhú tiān hé,yǐ méi píng jīn yòu ruò hé。
神物终非人世玩,江充长与万年磨。shén wù zhōng fēi rén shì wán,jiāng chōng zhǎng yǔ wàn nián mó。

过丰城剑江二首

郭之奇

江来万里独何求,剑去千年不可留。jiāng lái wàn lǐ dú hé qiú,jiàn qù qiān nián bù kě liú。
夜半霜华生月色,还疑精气逐舟浮。yè bàn shuāng huá shēng yuè sè,hái yí jīng qì zhú zhōu fú。

既而湖山暮接清风拂月复成其一

郭之奇

庐山如屏湖如镜,白云其容月其性。lú shān rú píng hú rú jìng,bái yún qí róng yuè qí xìng。
湖偏宜月山宜云,风以为媒初相娉。hú piān yí yuè shān yí yún,fēng yǐ wèi méi chū xiāng pīng。

因念昔者寺僧乞诗子瞻留一绝曰帝遣银河一派垂古来惟有谪仙词飞流溅沫知多少不与徐凝洗恶诗今之题庐山者益多谨依韵述之以告诸词客

郭之奇

庐山误出此篇垂,多少徐人欲李辞。lú shān wù chū cǐ piān chuí,duō shǎo xú rén yù lǐ cí。
今日徐人才更倍,谪仙跽请主僧诗。jīn rì xú rén cái gèng bèi,zhé xiān jì qǐng zhǔ sēng shī。

偶占

郭之奇

晓风飞去片花吹,暮雨低来折柳垂。xiǎo fēng fēi qù piàn huā chuī,mù yǔ dī lái zhé liǔ chuí。
愁绝子规声欲断,美人独立意迟迟。chóu jué zi guī shēng yù duàn,měi rén dú lì yì chí chí。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

一苇何堪万点侵,无人告诉只呻吟。yī wěi hé kān wàn diǎn qīn,wú rén gào sù zhǐ shēn yín。
中宵料理三移枕,竟日绸缪两蔽襟。zhōng xiāo liào lǐ sān yí zhěn,jìng rì chóu móu liǎng bì jīn。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

无端林响引风窥,多事桅声报客知。wú duān lín xiǎng yǐn fēng kuī,duō shì wéi shēng bào kè zhī。
缘岸低来同懒困,偏帆迟去半欹危。yuán àn dī lái tóng lǎn kùn,piān fān chí qù bàn yī wēi。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

一片春深积雨吹,花开如喜落花悲。yī piàn chūn shēn jī yǔ chuī,huā kāi rú xǐ luò huā bēi。
未知悲喜终谁得,雨却归春春亦疑。wèi zhī bēi xǐ zhōng shuí dé,yǔ què guī chūn chūn yì yí。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

招招舟子笠蓑蒙,踯躅溇沙湿岸中。zhāo zhāo zhōu zi lì suō méng,zhí zhú lóu shā shī àn zhōng。
惊起浴鸥飞别浦,横拖醉竹压孤篷。jīng qǐ yù ōu fēi bié pǔ,héng tuō zuì zhú yā gū péng。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

缘溪处处野花逢,裔草拖泥乱影重。yuán xī chù chù yě huā féng,yì cǎo tuō ní luàn yǐng zhòng。
恰似春光怜莫主,传教细雨沐新容。qià shì chūn guāng lián mò zhǔ,chuán jiào xì yǔ mù xīn róng。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

夹陵一带碧波洄,雨脚迷离纷欲催。jiā líng yī dài bì bō huí,yǔ jiǎo mí lí fēn yù cuī。
何处村烟云卷去,随缘鸟语客传来。hé chù cūn yān yún juǎn qù,suí yuán niǎo yǔ kè chuán lái。

舟发雩都苦雨随缘成八首

郭之奇

泯泯朝流晚更添,洄沙拂渚浪花兼。mǐn mǐn cháo liú wǎn gèng tiān,huí shā fú zhǔ làng huā jiān。
贪看激石分波过,忘却迟舟缩棹黏。tān kàn jī shí fēn bō guò,wàng què chí zhōu suō zhào nián。