古诗词

仲夏与安国侄泛舟访伍国开兄弟因携酌前林大醉放歌

李孙宸

炎天五月胜炮烙,行人挥汗如泉落。yán tiān wǔ yuè shèng pào lào,xíng rén huī hàn rú quán luò。
伹见摩肩向市门,若个持杯问河朔。qū jiàn mó jiān xiàng shì mén,ruò gè chí bēi wèn hé shuò。
河朔风流事杳然,空有避暑杯堪传。hé shuò fēng liú shì yǎo rán,kōng yǒu bì shǔ bēi kān chuán。
当时袁景升辈碌碌何足数,始知解饮亦称贤。dāng shí yuán jǐng shēng bèi lù lù hé zú shù,shǐ zhī jiě yǐn yì chēng xián。
伍生与予共桑梓,天下一人足知己。wǔ shēng yǔ yǔ gòng sāng zǐ,tiān xià yī rén zú zhī jǐ。
琴歌酒德日相呼,时日不见萌吝鄙。qín gē jiǔ dé rì xiāng hū,shí rì bù jiàn méng lìn bǐ。
怜予习懒掩柴关,生亦高卧飞驼间。lián yǔ xí lǎn yǎn chái guān,shēng yì gāo wò fēi tuó jiān。
偶命扁舟过一水,访戴宁教兴尽还。ǒu mìng biǎn zhōu guò yī shuǐ,fǎng dài níng jiào xīng jǐn hái。
舍舟缓步寻所适,短桥过去稀人迹。shě zhōu huǎn bù xún suǒ shì,duǎn qiáo guò qù xī rén jì。
与生林下解衣冠,分得海鸥一半席。yǔ shēng lín xià jiě yī guān,fēn dé hǎi ōu yī bàn xí。
远山隐隐送鸣泉,长松落落凝寒色。yuǎn shān yǐn yǐn sòng míng quán,zhǎng sōng luò luò níng hán sè。
侍儿调喉叶清丝,谱入词人乐府诗。shì ér diào hóu yè qīng sī,pǔ rù cí rén lè fǔ shī。
曲罢黄鹂答睍睆,谡谡清风林外披。qū bà huáng lí dá xiàn huàn,sù sù qīng fēng lín wài pī。
伍生伍生好为听,我拚为汝醉金罂。wǔ shēng wǔ shēng hǎo wèi tīng,wǒ pàn wèi rǔ zuì jīn yīng。
来时赤日方亭午,俄看皓魄东方升。lái shí chì rì fāng tíng wǔ,é kàn hào pò dōng fāng shēng。
从君千日戒涓滴,小伍常戒酒今夕何堪负月明。cóng jūn qiān rì jiè juān dī,xiǎo wǔ cháng jiè jiǔ jīn xī hé kān fù yuè míng。
世路风波浑不定,升沉聚散总浮萍。shì lù fēng bō hún bù dìng,shēng chén jù sàn zǒng fú píng。
天生七尺会有用,斥鴳榆枋何足菅。tiān shēng qī chǐ huì yǒu yòng,chì yàn yú fāng hé zú jiān。
伍生伍生不用忧成名,只今辽阳蓟北处处勤天兵。wǔ shēng wǔ shēng bù yòng yōu chéng míng,zhǐ jīn liáo yáng jì běi chù chù qín tiān bīng。
纵然前席轻年少,未必关门负请缨。zòng rán qián xí qīng nián shǎo,wèi bì guān mén fù qǐng yīng。
看君怀才何峥嵘,看君负气何纵横。kàn jūn huái cái hé zhēng róng,kàn jūn fù qì hé zòng héng。
谩论出则为小草,我辈所愿非浮荣。mán lùn chū zé wèi xiǎo cǎo,wǒ bèi suǒ yuàn fēi fú róng。
黄石赤松终有分,会使侯封脱屣轻。huáng shí chì sōng zhōng yǒu fēn,huì shǐ hóu fēng tuō xǐ qīng。
脱屣侯封亦何有,容易故园今聚首。tuō xǐ hóu fēng yì hé yǒu,róng yì gù yuán jīn jù shǒu。
痛饮兹宵肯作难,兴剧应尽十千斗。tòng yǐn zī xiāo kěn zuò nán,xīng jù yīng jǐn shí qiān dòu。
醉来送我出前山,旷野茫茫星汉走。zuì lái sòng wǒ chū qián shān,kuàng yě máng máng xīng hàn zǒu。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

有感漫成六绝

李孙宸

莫说逃虚意未真,世情何处不风尘。mò shuō táo xū yì wèi zhēn,shì qíng hé chù bù fēng chén。
十年亦有莲池在,谁解青云藉故人。shí nián yì yǒu lián chí zài,shuí jiě qīng yún jí gù rén。

有感漫成六绝

李孙宸

笔砚尘封卷乱抛,荒芜三径懒诛茅。bǐ yàn chén fēng juǎn luàn pāo,huāng wú sān jìng lǎn zhū máo。
但便短榻高吾枕,不用玄亭解客嘲。dàn biàn duǎn tà gāo wú zhěn,bù yòng xuán tíng jiě kè cháo。

有感漫成六绝

李孙宸

流水门前谁问津,碧桃开落不知春。liú shuǐ mén qián shuí wèn jīn,bì táo kāi luò bù zhī chūn。
儿童莫漫惊鸡犬,恐有人疑是避秦。ér tóng mò màn jīng jī quǎn,kǒng yǒu rén yí shì bì qín。

有感漫成六绝

李孙宸

纵横曾忆少年场,醉拥如花解骕骦。zòng héng céng yì shǎo nián chǎng,zuì yōng rú huā jiě sù shuāng。
若问豪华何处减,佛前新供一枝杨。ruò wèn háo huá hé chù jiǎn,fú qián xīn gōng yī zhī yáng。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

双根古木接枝垂,下有荒坟事可疑。shuāng gēn gǔ mù jiē zhī chuí,xià yǒu huāng fén shì kě yí。
应是芳魂曾未死,故将幽恨表连枝。yīng shì fāng hún céng wèi sǐ,gù jiāng yōu hèn biǎo lián zhī。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

想像泉台事岂真,来生未尽宿生因。xiǎng xiàng quán tái shì qǐ zhēn,lái shēng wèi jǐn sù shēng yīn。
人间欢合随流水,得似双枝岁岁新。rén jiān huān hé suí liú shuǐ,dé shì shuāng zhī suì suì xīn。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

白杨烟雨昼冥迷,何处牛羊下古堤。bái yáng yān yǔ zhòu míng mí,hé chù niú yáng xià gǔ dī。
独有关情双□□,春来偏傍墓枝栖。dú yǒu guān qíng shuāng,chūn lái piān bàng mù zhī qī。

同诸子寻梅偶得一花八出者因成二绝

李孙宸

共访山梅雪后香,几枝六出媚斜阳。gòng fǎng shān méi xuě hòu xiāng,jǐ zhī liù chū mèi xié yáng。
最怜粉黛相倾处,更遣双娥入艳妆。zuì lián fěn dài xiāng qīng chù,gèng qiǎn shuāng é rù yàn zhuāng。

同诸子寻梅偶得一花八出者因成二绝

李孙宸

玉质浓将雪里团,开时谁为剪冰纨。yù zhì nóng jiāng xuě lǐ tuán,kāi shí shuí wèi jiǎn bīng wán。
疏窗八面玲珑处,插向庭中片片看。shū chuāng bā miàn líng lóng chù,chā xiàng tíng zhōng piàn piàn kàn。

木芙蓉

李孙宸

晓妆初绾玉笼纱,渐映朝阳绚彩霞。xiǎo zhuāng chū wǎn yù lóng shā,jiàn yìng cháo yáng xuàn cǎi xiá。
任说夹城香十里,何如湘岸一枝斜。rèn shuō jiā chéng xiāng shí lǐ,hé rú xiāng àn yī zhī xié。

杜鹃花

李孙宸

鹤林仙药自年年,漫以开时号杜鹃。hè lín xiān yào zì nián nián,màn yǐ kāi shí hào dù juān。
玉女不劳珍护惜,老僧欲普钵中传。yù nǚ bù láo zhēn hù xī,lǎo sēng yù pǔ bō zhōng chuán。

酴醾

李孙宸

玉面檀心暗吐香,涂黄争妒汉宫妆。yù miàn tán xīn àn tǔ xiāng,tú huáng zhēng dù hàn gōng zhuāng。
薰人欲醉浑无力,说甚琉璃杯未尝。xūn rén yù zuì hún wú lì,shuō shén liú lí bēi wèi cháng。

安石榴

李孙宸

十八年来汉使槎,名花憔悴度龙沙。shí bā nián lái hàn shǐ chá,míng huā qiáo cuì dù lóng shā。
一枝映水珊瑚媚,疑是瑶台宴彩霞。yī zhī yìng shuǐ shān hú mèi,yí shì yáo tái yàn cǎi xiá。

安石榴

李孙宸

鲁女东窗指绛衣,锦房初擘雪为肌。lǔ nǚ dōng chuāng zhǐ jiàng yī,jǐn fáng chū bāi xuě wèi jī。
当筵乍发清歌齿,多少金茎望露晞。dāng yán zhà fā qīng gē chǐ,duō shǎo jīn jīng wàng lù xī。

葵花

李孙宸

檀心国色比姚黄,几度风前刺道装。tán xīn guó sè bǐ yáo huáng,jǐ dù fēng qián cì dào zhuāng。
自是丹心偏向日,露华先得领秋光。zì shì dān xīn piān xiàng rì,lù huá xiān dé lǐng qiū guāng。