古诗词

宿飞云顶放歌

李孙宸

绝巘邈无伦,罡风通上界。jué yǎn miǎo wú lún,gāng fēng tōng shàng jiè。
仙家鸡犬隔尘寰,物外烟霞开罨画。xiān jiā jī quǎn gé chén huán,wù wài yān xiá kāi yǎn huà。
我来红日下山阿,千山万山发光怪。wǒ lái hóng rì xià shān ā,qiān shān wàn shān fā guāng guài。
俯视长虹百道奔,峰峦四百如儿孙。fǔ shì zhǎng hóng bǎi dào bēn,fēng luán sì bǎi rú ér sūn。
金光玉乳相闪烁,一一倒景射天门。jīn guāng yù rǔ xiāng shǎn shuò,yī yī dào jǐng shè tiān mén。
神怪搜穷耳目换,耸身大诧天地昏。shén guài sōu qióng ěr mù huàn,sǒng shēn dà chà tiān dì hūn。
尘中讵肯轻回首,苍苍之色如可扪。chén zhōng jù kěn qīng huí shǒu,cāng cāng zhī sè rú kě mén。
奇石堪帏草堪席,余亦意尽聊偃息。qí shí kān wéi cǎo kān xí,yú yì yì jǐn liáo yǎn xī。
别有神游非梦游,子期鲍靓如相识。bié yǒu shén yóu fēi mèng yóu,zi qī bào jìng rú xiāng shí。
问子何事闹仙都,踏破飞云纷五色。wèn zi hé shì nào xiān dōu,tà pò fēi yún fēn wǔ sè。
稚川仙后谁复来,将子白日能生翼。zhì chuān xiān hòu shuí fù lái,jiāng zi bái rì néng shēng yì。
余谢身前本列真,谪向人间几度春。yú xiè shēn qián běn liè zhēn,zhé xiàng rén jiān jǐ dù chūn。
朝簪虽贵非所适,愿返三清礼玉宸。cháo zān suī guì fēi suǒ shì,yuàn fǎn sān qīng lǐ yù chén。
凭君指点来时路,相逢云水亦前因。píng jūn zhǐ diǎn lái shí lù,xiāng féng yún shuǐ yì qián yīn。
二真闻词颔而许,一笑解颜重致语。èr zhēn wén cí hàn ér xǔ,yī xiào jiě yán zhòng zhì yǔ。
之子无忘旧本根,花落水流终有处。zhī zi wú wàng jiù běn gēn,huā luò shuǐ liú zhōng yǒu chù。
再向阎浮了世缘,清浅蓬莱终待汝。zài xiàng yán fú le shì yuán,qīng qiǎn péng lái zhōng dài rǔ。
觉后相疑思未安,复惊海日涌红澜。jué hòu xiāng yí sī wèi ān,fù jīng hǎi rì yǒng hóng lán。
山腰四望犹昏黑,下界三更更未阑。shān yāo sì wàng yóu hūn hēi,xià jiè sān gèng gèng wèi lán。
因知俗骨予未了,山鹤一声天渐晓。yīn zhī sú gǔ yǔ wèi le,shān hè yī shēng tiān jiàn xiǎo。
强寻旧路再下山,赢得烟云衣袂绕。qiáng xún jiù lù zài xià shān,yíng dé yān yún yī mèi rào。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

王明府过访村居赋赠

李孙宸

三月河阳花事繁,荒村犹儗百花村。sān yuè hé yáng huā shì fán,huāng cūn yóu nǐ bǎi huā cūn。
乍瞻天外来双舄,旋向萝阴布一尊。zhà zhān tiān wài lái shuāng xì,xuán xiàng luó yīn bù yī zūn。
竹马儿童争伺驾,□罗太尉未书门。zhú mǎ ér tóng zhēng cì jià,luó tài wèi wèi shū mén。
莫疑春服成偏早,笑语阳春入坐温。mò yí chūn fú chéng piān zǎo,xiào yǔ yáng chūn rù zuò wēn。

入省越日即返棹韩孟郁傅贞甫欧子建李烟客诸子见留余不能待别后舟中有怀寄之

李孙宸

乡落一枝栖渐安,入城偏怯送迎难。xiāng luò yī zhī qī jiàn ān,rù chéng piān qiè sòng yíng nán。
相留白社情何剧,可奈山阴兴己阑。xiāng liú bái shè qíng hé jù,kě nài shān yīn xīng jǐ lán。
海气蒸霞帆外落,江流样月夜深寒。hǎi qì zhēng xiá fān wài luò,jiāng liú yàng yuè yè shēn hán。
不堪欹枕听潮处,杯酒怀人强自宽。bù kān yī zhěn tīng cháo chù,bēi jiǔ huái rén qiáng zì kuān。

送杨学宪升任江右参藩

李孙宸

儒宗雅望似君稀,瓜代山公启不违。rú zōng yǎ wàng shì jūn xī,guā dài shān gōng qǐ bù wéi。
大庾东西看赐履,两藩风采识褰帷。dà yǔ dōng xī kàn cì lǚ,liǎng fān fēng cǎi shí qiān wéi。
怀中南海珠光满,望里丰城剑气辉。huái zhōng nán hǎi zhū guāng mǎn,wàng lǐ fēng chéng jiàn qì huī。
燮理从需方岳长,玺书行召入彤扉。xiè lǐ cóng xū fāng yuè zhǎng,xǐ shū xíng zhào rù tóng fēi。

初冬载酒陶摇光宅与诸子夜集分赋

李孙宸

陶家三径肯常开,酒伴招携问胜来。táo jiā sān jìng kěn cháng kāi,jiǔ bàn zhāo xié wèn shèng lái。
节已过秋仍看菊,客缘探旧剧为杯。jié yǐ guò qiū réng kàn jú,kè yuán tàn jiù jù wèi bēi。
诗怀清比花枝瘦,酒政严同更漏催。shī huái qīng bǐ huā zhī shòu,jiǔ zhèng yán tóng gèng lòu cuī。
况是风尘怜去住,可能分手不徘徊。kuàng shì fēng chén lián qù zhù,kě néng fēn shǒu bù pái huái。

楼中检阅古迹忽得刘仲起寄来兰卷赋谢兼复有索

李孙宸

品画临书亦自忙,得君兰卷喜如狂。pǐn huà lín shū yì zì máng,dé jūn lán juǎn xǐ rú kuáng。
墨花淡洒湘皋雨,彩笔纷披大国香。mò huā dàn sǎ xiāng gāo yǔ,cǎi bǐ fēn pī dà guó xiāng。
怀托风光秋色泛,韵含幽谷野情长。huái tuō fēng guāng qiū sè fàn,yùn hán yōu gǔ yě qíng zhǎng。
美人倘许重贻赠,何物还夸杂佩芳。měi rén tǎng xǔ zhòng yí zèng,hé wù hái kuā zá pèi fāng。

驾海仙坛

李孙宸

环海丹邱镇上头,七闽佳气望中收。huán hǎi dān qiū zhèn shàng tóu,qī mǐn jiā qì wàng zhōng shōu。
蜃楼晴挟千峰出,鳌柱雄争万壑流。shèn lóu qíng xié qiān fēng chū,áo zhù xióng zhēng wàn hè liú。
鞭石欲看天际日,乘槎应趁海门秋。biān shí yù kàn tiān jì rì,chéng chá yīng chèn hǎi mén qiū。
白云东去三山近,矫首骖鸾事可求。bái yún dōng qù sān shān jìn,jiǎo shǒu cān luán shì kě qiú。

作霖石

李孙宸

削成奇石倚芙蓉,乳注沧溟别有宫。xuē chéng qí shí yǐ fú róng,rǔ zhù cāng míng bié yǒu gōng。
地拟傅岩霜更早,天疑娲氏补无功。dì nǐ fù yán shuāng gèng zǎo,tiān yí wā shì bǔ wú gōng。
蛟龙在伏犹吹雾,石燕将飞似掠风。jiāo lóng zài fú yóu chuī wù,shí yàn jiāng fēi shì lüè fēng。
共向东山占起色,谢公忧乐与人同。gòng xiàng dōng shān zhàn qǐ sè,xiè gōng yōu lè yǔ rén tóng。

山中示周日贞黄应晖应远及仁伯代骧两从弟

李孙宸

归来万事兴从慵,云水惟耽访逸踪。guī lái wàn shì xīng cóng yōng,yún shuǐ wéi dān fǎng yì zōng。
累日可能从叔度,移文应不到周颙。lèi rì kě néng cóng shū dù,yí wén yīng bù dào zhōu yóng。
自惭诸谢传池草,得似三茅驾玉龙。zì cán zhū xiè chuán chí cǎo,dé shì sān máo jià yù lóng。
多恐尘缘消未尽,息心还听定林钟。duō kǒng chén yuán xiāo wèi jǐn,xī xīn hái tīng dìng lín zhōng。

登飞云绝顶

李孙宸

绝嶪淩空一振衣,草眠兼傍石为扉。jué yè líng kōng yī zhèn yī,cǎo mián jiān bàng shí wèi fēi。
罡风不作人间籁,仙驭如逢天外归。gāng fēng bù zuò rén jiān lài,xiān yù rú féng tiān wài guī。
四面星芒手可拾,三更海气日含晖。sì miàn xīng máng shǒu kě shí,sān gèng hǎi qì rì hán huī。
蓬莱未隔当年梦,回首风尘愿已违。péng lái wèi gé dāng nián mèng,huí shǒu fēng chén yuàn yǐ wéi。

玉女峰

李孙宸

玉女峰头坐翠微,仙郎曾此度灵妃。yù nǚ fēng tóu zuò cuì wēi,xiān láng céng cǐ dù líng fēi。
空岩光映如珠黍,古洞坛遗化蝶衣。kōng yán guāng yìng rú zhū shǔ,gǔ dòng tán yí huà dié yī。
振袂每看晴雾举,罢妆时有落霞飞。zhèn mèi měi kàn qíng wù jǔ,bà zhuāng shí yǒu luò xiá fēi。
商风向晚垂垂发,天外应逢环佩归。shāng fēng xiàng wǎn chuí chuí fā,tiān wài yīng féng huán pèi guī。

出山留题冲虚观

李孙宸

玄都楼阁倚云边,与客探奇几借眠。xuán dōu lóu gé yǐ yún biān,yǔ kè tàn qí jǐ jiè mián。
蓬岛飞来峰未稳,丹砂炼后灶仍传。péng dǎo fēi lái fēng wèi wěn,dān shā liàn hòu zào réng chuán。
壑舟不用悲人代,桑海终难变列仙。hè zhōu bù yòng bēi rén dài,sāng hǎi zhōng nán biàn liè xiān。
四百清缘知有待,重来吾欲结茅椽。sì bǎi qīng yuán zhī yǒu dài,zhòng lái wú yù jié máo chuán。

增江送陆老师入觐

李孙宸

闽粤勋名在芾棠,春花栽得遍河阳。mǐn yuè xūn míng zài fèi táng,chūn huā zāi dé biàn hé yáng。
单车行县长随雨,两袖朝天尚带香。dān chē xíng xiàn zhǎng suí yǔ,liǎng xiù cháo tiān shàng dài xiāng。
岘首遗思留片石,云间仙籁忆鸣珰。xiàn shǒu yí sī liú piàn shí,yún jiān xiān lài yì míng dāng。
近闻天上开阊阖,应得簪毫侍帝裳。jìn wén tiān shàng kāi chāng hé,yīng dé zān háo shì dì shang。

增江送陆老师入觐

李孙宸

蓬岛飞来第几山,山城如在赤城间。péng dǎo fēi lái dì jǐ shān,shān chéng rú zài chì chéng jiān。
开云客自工裁锦,求令人非学驻颜。kāi yún kè zì gōng cái jǐn,qiú lìng rén fēi xué zhù yán。
桃李日边栽并倚,鹤琴天路去难攀。táo lǐ rì biān zāi bìng yǐ,hè qín tiān lù qù nán pān。
忧时鞅掌还封事,莫向飞凫羡独闲。yōu shí yāng zhǎng hái fēng shì,mò xiàng fēi fú xiàn dú xián。

陆老师招同湛仲立酌流杯亭

李孙宸

为政风流羡我师,闲同秋郭步凉飔。wèi zhèng fēng liú xiàn wǒ shī,xián tóng qiū guō bù liáng sī。
亭非玄草经还授,山近朱明景自奇。tíng fēi xuán cǎo jīng hái shòu,shān jìn zhū míng jǐng zì qí。
面面飞霞纷入酒,山山漱玉胜鸣丝。miàn miàn fēi xiá fēn rù jiǔ,shān shān shù yù shèng míng sī。
千秋沂水成孤赏,此日登临又一时。qiān qiū yí shuǐ chéng gū shǎng,cǐ rì dēng lín yòu yī shí。

大科峰是西樵绝顶

李孙宸

磴道穷跻杳霭间,中天陡绝隔人寰。dèng dào qióng jī yǎo ǎi jiān,zhōng tiān dǒu jué gé rén huán。
千岩风起猿馨乱,上界云归鹤驭闲。qiān yán fēng qǐ yuán xīn luàn,shàng jiè yún guī hè yù xián。
独表层台疑碍汉,下窥群岫似非山。dú biǎo céng tái yí ài hàn,xià kuī qún xiù shì fēi shān。
何当高揖烟霞侣,天外三山任往还。hé dāng gāo yī yān xiá lǚ,tiān wài sān shān rèn wǎng hái。