古诗词

宿飞云顶放歌

李孙宸

绝巘邈无伦,罡风通上界。jué yǎn miǎo wú lún,gāng fēng tōng shàng jiè。
仙家鸡犬隔尘寰,物外烟霞开罨画。xiān jiā jī quǎn gé chén huán,wù wài yān xiá kāi yǎn huà。
我来红日下山阿,千山万山发光怪。wǒ lái hóng rì xià shān ā,qiān shān wàn shān fā guāng guài。
俯视长虹百道奔,峰峦四百如儿孙。fǔ shì zhǎng hóng bǎi dào bēn,fēng luán sì bǎi rú ér sūn。
金光玉乳相闪烁,一一倒景射天门。jīn guāng yù rǔ xiāng shǎn shuò,yī yī dào jǐng shè tiān mén。
神怪搜穷耳目换,耸身大诧天地昏。shén guài sōu qióng ěr mù huàn,sǒng shēn dà chà tiān dì hūn。
尘中讵肯轻回首,苍苍之色如可扪。chén zhōng jù kěn qīng huí shǒu,cāng cāng zhī sè rú kě mén。
奇石堪帏草堪席,余亦意尽聊偃息。qí shí kān wéi cǎo kān xí,yú yì yì jǐn liáo yǎn xī。
别有神游非梦游,子期鲍靓如相识。bié yǒu shén yóu fēi mèng yóu,zi qī bào jìng rú xiāng shí。
问子何事闹仙都,踏破飞云纷五色。wèn zi hé shì nào xiān dōu,tà pò fēi yún fēn wǔ sè。
稚川仙后谁复来,将子白日能生翼。zhì chuān xiān hòu shuí fù lái,jiāng zi bái rì néng shēng yì。
余谢身前本列真,谪向人间几度春。yú xiè shēn qián běn liè zhēn,zhé xiàng rén jiān jǐ dù chūn。
朝簪虽贵非所适,愿返三清礼玉宸。cháo zān suī guì fēi suǒ shì,yuàn fǎn sān qīng lǐ yù chén。
凭君指点来时路,相逢云水亦前因。píng jūn zhǐ diǎn lái shí lù,xiāng féng yún shuǐ yì qián yīn。
二真闻词颔而许,一笑解颜重致语。èr zhēn wén cí hàn ér xǔ,yī xiào jiě yán zhòng zhì yǔ。
之子无忘旧本根,花落水流终有处。zhī zi wú wàng jiù běn gēn,huā luò shuǐ liú zhōng yǒu chù。
再向阎浮了世缘,清浅蓬莱终待汝。zài xiàng yán fú le shì yuán,qīng qiǎn péng lái zhōng dài rǔ。
觉后相疑思未安,复惊海日涌红澜。jué hòu xiāng yí sī wèi ān,fù jīng hǎi rì yǒng hóng lán。
山腰四望犹昏黑,下界三更更未阑。shān yāo sì wàng yóu hūn hēi,xià jiè sān gèng gèng wèi lán。
因知俗骨予未了,山鹤一声天渐晓。yīn zhī sú gǔ yǔ wèi le,shān hè yī shēng tiān jiàn xiǎo。
强寻旧路再下山,赢得烟云衣袂绕。qiáng xún jiù lù zài xià shān,yíng dé yān yún yī mèi rào。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

鹪鹩园十七绝为黄与东赋八桂堂

李孙宸

夹沼植琅玕,清风吾领略。jiā zhǎo zhí láng gān,qīng fēng wú lǐng lüè。
入林懒著冠,何用折其箨。rù lín lǎn zhù guān,hé yòng zhé qí tuò。

鹪鹩园十七绝为黄与东赋八桂堂

李孙宸

朱实淩霜熟,金衣向日荣。zhū shí líng shuāng shú,jīn yī xiàng rì róng。
无论千树贵,聊玩岁寒情。wú lùn qiān shù guì,liáo wán suì hán qíng。

赋得我爱夏日长

李孙宸

心闲宜永昼,境寂有凉飔。xīn xián yí yǒng zhòu,jìng jì yǒu liáng sī。
共是光阴好,惟应静者知。gòng shì guāng yīn hǎo,wéi yīng jìng zhě zhī。

赋得我爱夏日长

李孙宸

惜阴翻古帙,席荫坐林泉。xī yīn fān gǔ zhì,xí yīn zuò lín quán。
解识闲中晷,依稀亦小年。jiě shí xián zhōng guǐ,yī xī yì xiǎo nián。

赋得我爱夏日长

李孙宸

隐几静焚香,穿林还扫石。yǐn jǐ jìng fén xiāng,chuān lín hái sǎo shí。
褦襶应不来,琴书从所适。nài dài yīng bù lái,qín shū cóng suǒ shì。

赋得我爱夏日长

李孙宸

掩卷聊支枕,听蝉午睡长。yǎn juǎn liáo zhī zhěn,tīng chán wǔ shuì zhǎng。
北窗有爽气,时复到羲皇。běi chuāng yǒu shuǎng qì,shí fù dào xī huáng。

署中闻莺

李孙宸

雨后声犹涩,风前羽未调。yǔ hòu shēng yóu sè,fēng qián yǔ wèi diào。
上林春色好,逐伴学迁乔。shàng lín chūn sè hǎo,zhú bàn xué qiān qiáo。

署中闻莺

李孙宸

玉署晴烟暖,花砖晓日迟。yù shǔ qíng yān nuǎn,huā zhuān xiǎo rì chí。
试啼还断续,幽意付谁知。shì tí hái duàn xù,yōu yì fù shuí zhī。

署中闻莺

李孙宸

藏叶身同柳,临风口学簧。cáng yè shēn tóng liǔ,lín fēng kǒu xué huáng。
间关求友意,珍重托东后。jiān guān qiú yǒu yì,zhēn zhòng tuō dōng hòu。

蝴蝶洞

李孙宸

游仙梦未真,蘧蘧化作蝶。yóu xiān mèng wèi zhēn,qú qú huà zuò dié。
不辨葛仙衣,还向庄叟说。bù biàn gé xiān yī,hái xiàng zhuāng sǒu shuō。

夜乐洞

李孙宸

罡风飘灵籁,夜夜奏钧天。gāng fēng piāo líng lài,yè yè zòu jūn tiān。
世人听是乐,仙家无管弦。shì rén tīng shì lè,xiān jiā wú guǎn xián。

见日庵

李孙宸

日观非岱宗,三更可见日。rì guān fēi dài zōng,sān gèng kě jiàn rì。
一气孔神时,坐得还丹术。yī qì kǒng shén shí,zuò dé hái dān shù。

滴水岩

李孙宸

一滴清冷泉,可以解消渴。yī dī qīng lěng quán,kě yǐ jiě xiāo kě。
若借行雨龙,普天沐濡沫。ruò jiè xíng yǔ lóng,pǔ tiān mù rú mò。

八仙石

李孙宸

仙家会何年,空馀题劖迹。xiān jiā huì hé nián,kōng yú tí chán jì。
留待劫灰时,问此一片石。liú dài jié huī shí,wèn cǐ yī piàn shí。

骑牛石

李孙宸

往闻化石羊,今见骑牛石。wǎng wén huà shí yáng,jīn jiàn qí niú shí。
日暮牛羊来,定是神仙客。rì mù niú yáng lái,dìng shì shén xiān kè。