古诗词

登岳庙天中阁看山同友

王铎

四围紫逻坐相望,突兀高峰划大荒。sì wéi zǐ luó zuò xiāng wàng,tū wù gāo fēng huà dà huāng。
谁复凌空呼帝座,我今乘胜挹天浆。shuí fù líng kōng hū dì zuò,wǒ jīn chéng shèng yì tiān jiāng。
香烟古庙通灵气,石路神丘点太阳。xiāng yān gǔ miào tōng líng qì,shí lù shén qiū diǎn tài yáng。
冻草暮云无限意,汉京封禅旧山房。dòng cǎo mù yún wú xiàn yì,hàn jīng fēng chán jiù shān fáng。
王铎

王铎

王铎(?-884年),字昭范,太原晋阳(今山西太原)人,唐朝宰相,司徒王播之侄。 王铎的作品>>

猜您喜欢

张抱一公祖招集湖亭

王铎

有酒沧池对烟丘,相招者谁任意游。yǒu jiǔ cāng chí duì yān qiū,xiāng zhāo zhě shuí rèn yì yóu。
晋人唐人曾几度,泉水溪水还同流。jìn rén táng rén céng jǐ dù,quán shuǐ xī shuǐ hái tóng liú。
钟鼓此城鸣白露,戎兵何处领高秋。zhōng gǔ cǐ chéng míng bái lù,róng bīng hé chù lǐng gāo qiū。
芦花今古依然在,羡尔无声眠野鸥。lú huā jīn gǔ yī rán zài,xiàn ěr wú shēng mián yě ōu。

牛首山同堪虚静原

王铎

一樽绝巘放高歌,回首禅房忘坎坷。yī zūn jué yǎn fàng gāo gē,huí shǒu chán fáng wàng kǎn kě。
旦树晴分天目近,午帆气挟海风过。dàn shù qíng fēn tiān mù jìn,wǔ fān qì xié hǎi fēng guò。
山吞吴楚犹新燕,寺趁齐梁只故萝。shān tūn wú chǔ yóu xīn yàn,sì chèn qí liáng zhǐ gù luó。
莫管星辰朽不朽,吹箫何处倚嵯峨。mò guǎn xīng chén xiǔ bù xiǔ,chuī xiāo hé chù yǐ cuó é。

频入

王铎

频入长安过九衢,谁知幽梦在髭须。pín rù zhǎng ān guò jiǔ qú,shuí zhī yōu mèng zài zī xū。
只今人路何从说,渐审岩居不可无。zhǐ jīn rén lù hé cóng shuō,jiàn shěn yán jū bù kě wú。
屈指箸筹赊日月,伤心戎旅满江湖。qū zhǐ zhù chóu shē rì yuè,shāng xīn róng lǚ mǎn jiāng hú。
此生休外韬真处,锦瑟琪华待醍醐。cǐ shēng xiū wài tāo zhēn chù,jǐn sè qí huá dài tí hú。

汴京南楼

王铎

夷门萧瑟俯晴空,万事欷献向此中。yí mén xiāo sè fǔ qíng kōng,wàn shì xī xiàn xiàng cǐ zhōng。
梁苑池台新萑苇,宋家艮岳老苔丛。liáng yuàn chí tái xīn huán wěi,sòng jiā gěn yuè lǎo tái cóng。
牧人壕外时驱犊,猎骑天边晚射鸿。mù rén háo wài shí qū dú,liè qí tiān biān wǎn shè hóng。
旧月多情依汴水,滔滔东去更朦胧。jiù yuè duō qíng yī biàn shuǐ,tāo tāo dōng qù gèng méng lóng。