古诗词

远别离

胡应麟

远别离,古有之。yuǎn bié lí,gǔ yǒu zhī。
不见牵牛星,荧荧河汉湄。bù jiàn qiān niú xīng,yíng yíng hé hàn méi。
黄姑弄杼轴,锦石为支机。huáng gū nòng zhù zhóu,jǐn shí wèi zhī jī。
招要自成匹,永永不相疑。zhāo yào zì chéng pǐ,yǒng yǒng bù xiāng yí。
终朝卧阊阖,折花事游嬉。zhōng cháo wò chāng hé,zhé huā shì yóu xī。
逡巡怒上帝,立遣东西驰。qūn xún nù shàng dì,lì qiǎn dōng xī chí。
天孙尚尔尔,世人了可知。tiān sūn shàng ěr ěr,shì rén le kě zhī。
酌君一杯酒,听我歌别离。zhuó jūn yī bēi jiǔ,tīng wǒ gē bié lí。
君不见重瞳堕地气食牛,扫除六合朝诸侯。jūn bù jiàn zhòng tóng duò dì qì shí niú,sǎo chú liù hé cháo zhū hóu。
美人娇爱置金屋,彭城著绣夸遨游。měi rén jiāo ài zhì jīn wū,péng chéng zhù xiù kuā áo yóu。
时危势屈走垓下,楚歌四面兴仇雠。shí wēi shì qū zǒu gāi xià,chǔ gē sì miàn xīng chóu chóu。
蛾眉倏忽化黄土,拔山力尽乌江头。é méi shū hū huà huáng tǔ,bá shān lì jǐn wū jiāng tóu。
君不见隆准布衣奋三尺,蹙项诛秦四海一。jūn bù jiàn lóng zhǔn bù yī fèn sān chǐ,cù xiàng zhū qín sì hǎi yī。
淮阴菹醢百虑空,掌上娇儿夜啼泣。huái yīn jū hǎi bǎi lǜ kōng,zhǎng shàng jiāo ér yè tí qì。
回身楚舞涕泗横,黄鹄摩天招不得。huí shēn chǔ wǔ tì sì héng,huáng gǔ mó tiān zhāo bù dé。
未央美人居厕中,地下谁呼宠姬戚。wèi yāng měi rén jū cè zhōng,dì xià shuí hū chǒng jī qī。
古来豪杰流,往往称二子。gǔ lái háo jié liú,wǎng wǎng chēng èr zi。
裂眦摧天关,五岳任驱使。liè zì cuī tiān guān,wǔ yuè rèn qū shǐ。
徘徊一妇人,竟作别离死。pái huái yī fù rén,jìng zuò bié lí sǐ。
何况蚩蚩辈,畴能不罹此。hé kuàng chī chī bèi,chóu néng bù lí cǐ。
房帷仅咫尺,陷阱如丘山。fáng wéi jǐn zhǐ chǐ,xiàn jǐng rú qiū shān。
不信别离苦,焉知行路难。bù xìn bié lí kǔ,yān zhī xíng lù nán。
荆榛莽闺闼,对面生尤愆。jīng zhēn mǎng guī tà,duì miàn shēng yóu qiān。
逝将舍之去,去去适荆蛮。shì jiāng shě zhī qù,qù qù shì jīng mán。
荆蛮非我乡,念欲还长安。jīng mán fēi wǒ xiāng,niàn yù hái zhǎng ān。
载歌别离曲,使人叹息摧朱颜。zài gē bié lí qū,shǐ rén tàn xī cuī zhū yán。
远别离,何匆匆。yuǎn bié lí,hé cōng cōng。
浮世狭,难为容。fú shì xiá,nán wèi róng。
胡不醉我美酒三千钟。hú bù zuì wǒ měi jiǔ sān qiān zhōng。
蒲萄之酿紫花泼,绿尊翠杓春溶溶。pú táo zhī niàng zǐ huā pō,lǜ zūn cuì biāo chūn róng róng。
两手持蟹螯,拍浮玉缸中。liǎng shǒu chí xiè áo,pāi fú yù gāng zhōng。
落叶有时合,明珠有时逢。luò yè yǒu shí hé,míng zhū yǒu shí féng。
人生把酒当尽醉,回头万事成虚空。rén shēng bǎ jiǔ dāng jǐn zuì,huí tóu wàn shì chéng xū kōng。
项刘两竖子,龌龊非莫雄。xiàng liú liǎng shù zi,wò chuò fēi mò xióng。
天孙与河鼓,儿女徒忡忡。tiān sūn yǔ hé gǔ,ér nǚ tú chōng chōng。
二妃从游已百岁,湘水底事流啼红。èr fēi cóng yóu yǐ bǎi suì,xiāng shuǐ dǐ shì liú tí hóng。
屈原李白俱谩语,谑浪分明欺乃公。qū yuán lǐ bái jù mán yǔ,xuè làng fēn míng qī nǎi gōng。
大人虎变挟宇宙,傍日月驾双飞龙。dà rén hǔ biàn xié yǔ zhòu,bàng rì yuè jià shuāng fēi lóng。
黄童姹女永相逐,周游八极乘罡风。huáng tóng chà nǚ yǒng xiāng zhú,zhōu yóu bā jí chéng gāng fēng。
安能低眉折腰局促,相若辕下驹守樊笼。ān néng dī méi zhé yāo jú cù,xiāng ruò yuán xià jū shǒu fán lóng。
远别离,何匆匆。yuǎn bié lí,hé cōng cōng。
安能低眉折腰局促,相若辕下驹守樊笼。ān néng dī méi zhé yāo jú cù,xiāng ruò yuán xià jū shǒu fán lóng。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

寂寂玄关闭万缘,颓然一榻抱枯禅。jì jì xuán guān bì wàn yuán,tuí rán yī tà bào kū chán。
天游未许时人识,正是壶丘入观年。tiān yóu wèi xǔ shí rén shí,zhèng shì hú qiū rù guān nián。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

肌肤绰约莹秋霜,绝顶凝神眺八荒。jī fū chuò yuē yíng qiū shuāng,jué dǐng níng shén tiào bā huāng。
得丧窅然天地外,不知身世住何乡。dé sàng yǎo rán tiān dì wài,bù zhī shēn shì zhù hé xiāng。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

羊角鹏程快羽毛,罡风八极送飞涛。yáng jiǎo péng chéng kuài yǔ máo,gāng fēng bā jí sòng fēi tāo。
窅然天际真人度,始信长沙蹋翼劳。yǎo rán tiān jì zhēn rén dù,shǐ xìn zhǎng shā tà yì láo。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

静坐焚香一亩宫,灰心槁念夕阳中。jìng zuò fén xiāng yī mǔ gōng,huī xīn gǎo niàn xī yáng zhōng。
那能滥作吹竽客,凭几萧然万虑空。nà néng làn zuò chuī yú kè,píng jǐ xiāo rán wàn lǜ kōng。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

振袂翩翩到北辰,中天城阙跨金银。zhèn mèi piān piān dào běi chén,zhōng tiān chéng quē kuà jīn yín。
谁言半亩差容膝,十二瑶台属化人。shuí yán bàn mǔ chà róng xī,shí èr yáo tái shǔ huà rén。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

勇退何人犯急流,分司犹摄醉乡侯。yǒng tuì hé rén fàn jí liú,fēn sī yóu shè zuì xiāng hóu。
朝来梦入华胥界,一榻轩皇尽意游。cháo lái mèng rù huá xū jiè,yī tà xuān huáng jǐn yì yóu。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

掷戟归来理钓竿,不将零露望金盘。zhì jǐ guī lái lǐ diào gān,bù jiāng líng lù wàng jīn pán。
飞花散尽三千界,丈室分明有大观。fēi huā sàn jǐn sān qiān jiè,zhàng shì fēn míng yǒu dà guān。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

勇猛精修万劫离,穷年枯坐更何疑。yǒng měng jīng xiū wàn jié lí,qióng nián kū zuò gèng hé yí。
为言一苇浮江日,可似三花面壁时。wèi yán yī wěi fú jiāng rì,kě shì sān huā miàn bì shí。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

战胜归来岩穴间,空花落尽闭禅关。zhàn shèng guī lái yán xué jiān,kōng huā luò jǐn bì chán guān。
大千世势冥心处,恍惚当时坐雪山。dà qiān shì shì míng xīn chù,huǎng hū dāng shí zuò xuě shān。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

古寺清凉辟草莱,三湘门巷半莓苔。gǔ sì qīng liáng pì cǎo lái,sān xiāng mén xiàng bàn méi tái。
翻然杖锡腾空去,闲看飞云落五台。fān rán zhàng xī téng kōng qù,xián kàn fēi yún luò wǔ tái。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

一枝殊自慰鹪鹩,身世千年付泬㵳。yī zhī shū zì wèi jiāo liáo,shēn shì qiān nián fù jué liáo。
北海南溟俱莫问,长空何处不逍遥。běi hǎi nán míng jù mò wèn,zhǎng kōng hé chù bù xiāo yáo。

题徐惟得冲漠斋十二绝壶丘示观

胡应麟

空山寂寂午闻鸡,一路桃花照旧蹊。kōng shān jì jì wǔ wén jī,yī lù táo huā zhào jiù qī。
漫说娄江恬淡观,真仙今在武陵西。màn shuō lóu jiāng tián dàn guān,zhēn xiān jīn zài wǔ líng xī。

徐惟得冲漠斋又题八绝丛青阁

胡应麟

叠搆危梯入窈冥,长空不断暮天青。dié gòu wēi tī rù yǎo míng,zhǎng kōng bù duàn mù tiān qīng。
松阴竹色凭栏处,次第千山入画屏。sōng yīn zhú sè píng lán chù,cì dì qiān shān rù huà píng。

徐惟得冲漠斋又题八绝丛青阁

胡应麟

石洞苍茫闭水帘,碧窗云冷玉龙潜。shí dòng cāng máng bì shuǐ lián,bì chuāng yún lěng yù lóng qián。
不妨行雨邀巫峡,犹记为霖出傅岩。bù fáng xíng yǔ yāo wū xiá,yóu jì wèi lín chū fù yán。

徐惟得冲漠斋又题八绝丛青阁

胡应麟

袅娜千竿翠欲沉,一区烟雨坐来深。niǎo nà qiān gān cuì yù chén,yī qū yān yǔ zuò lái shēn。
君恩乞与潇湘地,闲听苍龙日夜吟。jūn ēn qǐ yǔ xiāo xiāng dì,xián tīng cāng lóng rì yè yín。