古诗词

有感八首

杨爵

忆昔躬耕日,蓬庐梦九州。yì xī gōng gēng rì,péng lú mèng jiǔ zhōu。
握珠虽易出,按剑总难投。wò zhū suī yì chū,àn jiàn zǒng nán tóu。
草芥生犹在,君王尚远谋。cǎo jiè shēng yóu zài,jūn wáng shàng yuǎn móu。
古来杀谏士,谁可免多忧。gǔ lái shā jiàn shì,shuí kě miǎn duō yōu。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

送人出狱

杨爵

百年身世半尘埃,四海斯文于此偕。bǎi nián shēn shì bàn chén āi,sì hǎi sī wén yú cǐ xié。
淹淹残息延旦暮,明明宇宙照心怀。yān yān cán xī yán dàn mù,míng míng yǔ zhòu zhào xīn huái。
险需叹我幽囚客,宏济知君匡辅才。xiǎn xū tàn wǒ yōu qiú kè,hóng jì zhī jūn kuāng fǔ cái。
感别自来情思切,况逢多难在天涯。gǎn bié zì lái qíng sī qiè,kuàng féng duō nán zài tiān yá。

秋日遣怀

杨爵

俯仰乾坤此棘垣,忧来倚杖步西圜。fǔ yǎng qián kūn cǐ jí yuán,yōu lái yǐ zhàng bù xī huán。
忘机云外鸢犹舞,解意墙边草欲言。wàng jī yún wài yuān yóu wǔ,jiě yì qiáng biān cǎo yù yán。
危难总皆身外事,修为但可默中存。wēi nán zǒng jiē shēn wài shì,xiū wèi dàn kě mò zhōng cún。
感时悄悄心犹切,难向他人开口论。gǎn shí qiāo qiāo xīn yóu qiè,nán xiàng tā rén kāi kǒu lùn。

秋日遣怀

杨爵

寸心恻恻风尘迥,千里迢迢世路倾。cùn xīn cè cè fēng chén jiǒng,qiān lǐ tiáo tiáo shì lù qīng。
但比深圜铭上帝,肯教之死负平生。dàn bǐ shēn huán míng shàng dì,kěn jiào zhī sǐ fù píng shēng。
乡思漂泊天涯杳,音信空闻寒雁声。xiāng sī piāo pō tiān yá yǎo,yīn xìn kōng wén hán yàn shēng。
不是君王违谏诤,孤臣未有动天诚。bù shì jūn wáng wéi jiàn zhèng,gū chén wèi yǒu dòng tiān chéng。

寄周给事

杨爵

颠狂老倦下林泉,宇宙相关一念牵。diān kuáng lǎo juàn xià lín quán,yǔ zhòu xiāng guān yī niàn qiān。
道在三才终未泯,风来四远总无边。dào zài sān cái zhōng wèi mǐn,fēng lái sì yuǎn zǒng wú biān。
谁教洗砚鱼吞墨,空忆烹茶鹤避烟。shuí jiào xǐ yàn yú tūn mò,kōng yì pēng chá hè bì yān。
残息久能随大运,纷纷人世任流迁。cán xī jiǔ néng suí dà yùn,fēn fēn rén shì rèn liú qiān。

送钱绪山

杨爵

寤寐今犹怀赵子,眼看钱子又将行。wù mèi jīn yóu huái zhào zi,yǎn kàn qián zi yòu jiāng xíng。
同心良友匆匆去,不尽闲愁种种生。tóng xīn liáng yǒu cōng cōng qù,bù jǐn xián chóu zhǒng zhǒng shēng。
桎梏逢时风露冷,圜阶送处雪霜清。zhì gù féng shí fēng lù lěng,huán jiē sòng chù xuě shuāng qīng。
忧虞二载忽分袂,而我安能己此情。yōu yú èr zài hū fēn mèi,ér wǒ ān néng jǐ cǐ qíng。

送钱绪山

杨爵

与君同难两年分,至道常期日以新。yǔ jūn tóng nán liǎng nián fēn,zhì dào cháng qī rì yǐ xīn。
时讲尽忠兼尽孝,共成为子与为臣。shí jiǎng jǐn zhōng jiān jǐn xiào,gòng chéng wèi zi yǔ wèi chén。
圜中岁月杞人老,天外风尘世路湮。huán zhōng suì yuè qǐ rén lǎo,tiān wài fēng chén shì lù yān。
耿耿每怀无限思,明朝有感向谁陈。gěng gěng měi huái wú xiàn sī,míng cháo yǒu gǎn xiàng shuí chén。

怀绪山先生

杨爵

携手分离不再逢,幽中尝忆往年冬。xié shǒu fēn lí bù zài féng,yōu zhōng cháng yì wǎng nián dōng。
马牛颠沛风尘迥,童冠逍遥江渚溶。mǎ niú diān pèi fēng chén jiǒng,tóng guān xiāo yáo jiāng zhǔ róng。
人品岂非黄叔度,气根应似郭林宗。rén pǐn qǐ fēi huáng shū dù,qì gēn yīng shì guō lín zōng。
相违叹此圜墙外,更有关山千万重。xiāng wéi tàn cǐ huán qiáng wài,gèng yǒu guān shān qiān wàn zhòng。

遣偲男归秦

杨爵

一简归音到狱中,令吾方寸日忧忡。yī jiǎn guī yīn dào yù zhōng,lìng wú fāng cùn rì yōu chōng。
感悲泪滴胸前湿,骨肉情关身上恫。gǎn bēi lèi dī xiōng qián shī,gǔ ròu qíng guān shēn shàng dòng。
万里云山形眇眇,几年天道鉴懵懵。wàn lǐ yún shān xíng miǎo miǎo,jǐ nián tiān dào jiàn měng měng。
遭逢至此须安命,总是艰难未有终。zāo féng zhì cǐ xū ān mìng,zǒng shì jiān nán wèi yǒu zhōng。

遣偲男归秦

杨爵

闻汝临归血泪流,苦情都入我心头。wén rǔ lín guī xuè lèi liú,kǔ qíng dōu rù wǒ xīn tóu。
本为世道千年虑,适到家门百口忧。běn wèi shì dào qiān nián lǜ,shì dào jiā mén bǎi kǒu yōu。
幽地北风留父久,远山寒雨重儿愁。yōu dì běi fēng liú fù jiǔ,yuǎn shān hán yǔ zhòng ér chóu。
圣朝不易朱云槛,终许残生遂首丘。shèng cháo bù yì zhū yún kǎn,zhōng xǔ cán shēng suì shǒu qiū。

谢人

杨爵

劳人两遇北风侵,白日岂堪铁户深。láo rén liǎng yù běi fēng qīn,bái rì qǐ kān tiě hù shēn。
天下自无神鬼谬,人间谁是丈夫心。tiān xià zì wú shén guǐ miù,rén jiān shuí shì zhàng fū xīn。
颠危每抱忠和义,慷慨常思古与今。diān wēi měi bào zhōng hé yì,kāng kǎi cháng sī gǔ yǔ jīn。
写此新诗倾至意,多君别泪满衣襟。xiě cǐ xīn shī qīng zhì yì,duō jūn bié lèi mǎn yī jīn。

谢人

杨爵

自念狂愚速罪深,多君勤为我怀音。zì niàn kuáng yú sù zuì shēn,duō jūn qín wèi wǒ huái yīn。
而今指日将分袂,说起当时泪满襟。ér jīn zhǐ rì jiāng fēn mèi,shuō qǐ dāng shí lèi mǎn jīn。
暂共苦寒向炉火,难忘炎暑坐西阴。zàn gòng kǔ hán xiàng lú huǒ,nán wàng yán shǔ zuò xī yīn。
送行纵有诗千首,不尽离愁一点心。sòng xíng zòng yǒu shī qiān shǒu,bù jǐn lí chóu yī diǎn xīn。

端阳次联翁韵

杨爵

幽居几度遇端阳,万里关河隔故乡。yōu jū jǐ dù yù duān yáng,wàn lǐ guān hé gé gù xiāng。
龙舟扮出湘江恨,艾草还为人世芳。lóng zhōu bàn chū xiāng jiāng hèn,ài cǎo hái wèi rén shì fāng。
几段角团随俗好,一尊绿酒带蒲香。jǐ duàn jiǎo tuán suí sú hǎo,yī zūn lǜ jiǔ dài pú xiāng。
离骚歌罢浑无事,真个圜庭是福堂。lí sāo gē bà hún wú shì,zhēn gè huán tíng shì fú táng。

和紫阳先生韵八首

杨爵

省愆终未敢尤人,报国焉知己道真。shěng qiān zhōng wèi gǎn yóu rén,bào guó yān zhī jǐ dào zhēn。
肯向遭时存外慕,但须临难致吾身。kěn xiàng zāo shí cún wài mù,dàn xū lín nán zhì wú shēn。
拙猷未可轻寒士,迂恤曾何间小臣。zhuō yóu wèi kě qīng hán shì,yū xù céng hé jiān xiǎo chén。
莫谓幽圜同永夜,天王明鉴说如神。mò wèi yōu huán tóng yǒng yè,tiān wáng míng jiàn shuō rú shén。

和紫阳先生韵八首

杨爵

岁岁年年一罪人,戚怀未得了吾真。suì suì nián nián yī zuì rén,qī huái wèi dé le wú zhēn。
日供粝米堪糊口,夜展羊裘足掩身。rì gōng lì mǐ kān hú kǒu,yè zhǎn yáng qiú zú yǎn shēn。
塞上风霜寒将士,天涯桎梏老孤臣。sāi shàng fēng shuāng hán jiāng shì,tiān yá zhì gù lǎo gū chén。
总然不计生和死,触目纷纷也惨神。zǒng rán bù jì shēng hé sǐ,chù mù fēn fēn yě cǎn shén。

和紫阳先生韵八首

杨爵

思量宜是犴中人,感动君王恐未真。sī liàng yí shì àn zhōng rén,gǎn dòng jūn wáng kǒng wèi zhēn。
十载每怀当世事,一躯何惜老来身。shí zài měi huái dāng shì shì,yī qū hé xī lǎo lái shēn。
恩深愿作沟渠骨,罪重难为草莽臣。ēn shēn yuàn zuò gōu qú gǔ,zuì zhòng nán wèi cǎo mǎng chén。
此日存心都莫道,好将余喘听明神。cǐ rì cún xīn dōu mò dào,hǎo jiāng yú chuǎn tīng míng shén。