古诗词

有感八首

杨爵

忆昔躬耕日,蓬庐梦九州。yì xī gōng gēng rì,péng lú mèng jiǔ zhōu。
握珠虽易出,按剑总难投。wò zhū suī yì chū,àn jiàn zǒng nán tóu。
草芥生犹在,君王尚远谋。cǎo jiè shēng yóu zài,jūn wáng shàng yuǎn móu。
古来杀谏士,谁可免多忧。gǔ lái shā jiàn shì,shuí kě miǎn duō yōu。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

送曹知府入关中

杨爵

十年交道叹浮萍,咫尺而今万里情。shí nián jiāo dào tàn fú píng,zhǐ chǐ ér jīn wàn lǐ qíng。
安我幽圜老岁月,喜君闽越活苍生。ān wǒ yōu huán lǎo suì yuè,xǐ jūn mǐn yuè huó cāng shēng。
旌麾过处山河秀,剑气冲来牛斗横。jīng huī guò chù shān hé xiù,jiàn qì chōng lái niú dòu héng。
暇日要寻千古秘,考亭一脉甚分明。xiá rì yào xún qiān gǔ mì,kǎo tíng yī mài shén fēn míng。

送春

杨爵

逢君到此已三年,日见圜扉掩半边。féng jūn dào cǐ yǐ sān nián,rì jiàn huán fēi yǎn bàn biān。
照我寒衾共幽榻,隔窗白日与晴天。zhào wǒ hán qīn gòng yōu tà,gé chuāng bái rì yǔ qíng tiān。
千山秦塞音书杳,一点孤怀空自怜。qiān shān qín sāi yīn shū yǎo,yī diǎn gū huái kōng zì lián。
北徂雁声留慰切,忆他曾过首阳巅。běi cú yàn shēng liú wèi qiè,yì tā céng guò shǒu yáng diān。

赠人二首

杨爵

乐老襟怀孰与同,逍遥远志鹿裘翁。lè lǎo jīn huái shú yǔ tóng,xiāo yáo yuǎn zhì lù qiú wēng。
百年佳趣庭前训,一曲秋箫眼底空。bǎi nián jiā qù tíng qián xùn,yī qū qiū xiāo yǎn dǐ kōng。
共惜幽累何日解,还伤吾道有时穷。gòng xī yōu lèi hé rì jiě,hái shāng wú dào yǒu shí qióng。
犴圜读罢江湖咏,若在春风和气中。àn huán dú bà jiāng hú yǒng,ruò zài chūn fēng hé qì zhōng。

赠人二首

杨爵

共羡君家庭桂荣,岂知世路一难行。gòng xiàn jūn jiā tíng guì róng,qǐ zhī shì lù yī nán xíng。
倚门鸠杖燕山迥,乘夜孤帆江水清。yǐ mén jiū zhàng yàn shān jiǒng,chéng yè gū fān jiāng shuǐ qīng。
骨肉转关心上重,浮云自觉眼前轻。gǔ ròu zhuǎn guān xīn shàng zhòng,fú yún zì jué yǎn qián qīng。
新诗远为贤郎切,多是君臣父子情。xīn shī yuǎn wèi xián láng qiè,duō shì jūn chén fù zi qíng。

次绪山怀友韵

杨爵

二年得与子相亲,不意知为困里身。èr nián dé yǔ zi xiāng qīn,bù yì zhī wèi kùn lǐ shēn。
心在熟仁狂作圣,事求精义道通神。xīn zài shú rén kuáng zuò shèng,shì qiú jīng yì dào tōng shén。
化成品汇千山雨,消尽寒阴一气春。huà chéng pǐn huì qiān shān yǔ,xiāo jǐn hán yīn yī qì chūn。
白发从今还努力,肯辜良友教谆谆。bái fā cóng jīn hái nǔ lì,kěn gū liáng yǒu jiào zhūn zhūn。

和联峰喜雨诗二首

杨爵

共庆连朝好雨频,昊天临下显诸仁。gòng qìng lián cháo hǎo yǔ pín,hào tiān lín xià xiǎn zhū rén。
普施原野三农慰,一洒长空万象新。pǔ shī yuán yě sān nóng wèi,yī sǎ zhǎng kōng wàn xiàng xīn。
丰岁坐占八表盛,放勋出自九重勤。fēng suì zuò zhàn bā biǎo shèng,fàng xūn chū zì jiǔ zhòng qín。
从今喜得含生类,沐我皇王荡荡春。cóng jīn xǐ dé hán shēng lèi,mù wǒ huáng wáng dàng dàng chūn。

和联峰喜雨诗二首

杨爵

雨过幽中生意频,乾坤万古此纯仁。yǔ guò yōu zhōng shēng yì pín,qián kūn wàn gǔ cǐ chún rén。
弥天云掩千峰暗,着地神施一样新。mí tiān yún yǎn qiān fēng àn,zhe dì shén shī yī yàng xīn。
出险走防歧路滑,归田耕野老农勤。chū xiǎn zǒu fáng qí lù huá,guī tián gēng yě lǎo nóng qín。
涤肠莫谓吾无乐,自有家山石冻春。dí cháng mò wèi wú wú lè,zì yǒu jiā shān shí dòng chūn。

初夏闻雷次韵

杨爵

东风吹得乾坤解,雷雨作于初夏时。dōng fēng chuī dé qián kūn jiě,léi yǔ zuò yú chū xià shí。
田畯暂停南亩耜,渔翁应罢水边丝。tián jùn zàn tíng nán mǔ sì,yú wēng yīng bà shuǐ biān sī。
检身吾戴囚冠坐,宥罪孰为天下悲。jiǎn shēn wú dài qiú guān zuò,yòu zuì shú wèi tiān xià bēi。
此日乡关千万里,有人勤诵召南诗。cǐ rì xiāng guān qiān wàn lǐ,yǒu rén qín sòng zhào nán shī。

寄赵白楼总兵

杨爵

细雨空亭绝塞尘,长才应许旧交人。xì yǔ kōng tíng jué sāi chén,zhǎng cái yīng xǔ jiù jiāo rén。
遥闻烟火山头熄,且喜禾苗垄上新。yáo wén yān huǒ shān tóu xī,qiě xǐ hé miáo lǒng shàng xīn。
天意已尝怜志士,圣明安肯杀忠臣。tiān yì yǐ cháng lián zhì shì,shèng míng ān kěn shā zhōng chén。
情关莫恤幽中苦,尽有诗书伴此身。qíng guān mò xù yōu zhōng kǔ,jǐn yǒu shī shū bàn cǐ shēn。

寄赵白楼总兵

杨爵

学得万人敌已成,壮猷独步冠神京。xué dé wàn rén dí yǐ chéng,zhuàng yóu dú bù guān shén jīng。
几年经略长城固,一日声辉天下名。jǐ nián jīng lüè zhǎng chéng gù,yī rì shēng huī tiān xià míng。
莫道萋菲终贝锦,坐看心迹自分明。mò dào qī fēi zhōng bèi jǐn,zuò kàn xīn jì zì fēn míng。
昊天于此出王际,照见将军一念诚。hào tiān yú cǐ chū wáng jì,zhào jiàn jiāng jūn yī niàn chéng。

端午用杜工部韵

杨爵

半室还如天样宽,诗书聊此与君欢。bàn shì hái rú tiān yàng kuān,shī shū liáo cǐ yǔ jūn huān。
汉廷可少贾生泪,晋絷应怜楚客冠。hàn tíng kě shǎo jiǎ shēng lèi,jìn zhí yīng lián chǔ kè guān。
举世从今蒲酒乐,普天怀古汨江寒。jǔ shì cóng jīn pú jiǔ lè,pǔ tiān huái gǔ mì jiāng hán。
千年屈子心如在,角黍将来此地看。qiān nián qū zi xīn rú zài,jiǎo shǔ jiāng lái cǐ dì kàn。

梦陈寮

杨爵

十载燕京做客鬼,今宵入我梦中欢。shí zài yàn jīng zuò kè guǐ,jīn xiāo rù wǒ mèng zhōng huān。
孤儿总髻头角秀,老母痛如心上剜。gū ér zǒng jì tóu jiǎo xiù,lǎo mǔ tòng rú xīn shàng wān。
郊外点香人共送,墓门启柩众同看。jiāo wài diǎn xiāng rén gòng sòng,mù mén qǐ jiù zhòng tóng kàn。
亲朋哭汝灵车罢,各赠青钱纸数竿。qīn péng kū rǔ líng chē bà,gè zèng qīng qián zhǐ shù gān。

闻绪山出狱

杨爵

思君不见日三秋,忽听西圜恩诏优。sī jūn bù jiàn rì sān qiū,hū tīng xī huán ēn zhào yōu。
承志彩衣应有分,倚门白发可无忧。chéng zhì cǎi yī yīng yǒu fēn,yǐ mén bái fā kě wú yōu。
庙堂事业成虚语,圣学全功蚤自收。miào táng shì yè chéng xū yǔ,shèng xué quán gōng zǎo zì shōu。
待我洒回闽海泪,衡南握手与同游。dài wǒ sǎ huí mǐn hǎi lèi,héng nán wò shǒu yǔ tóng yóu。

赵白楼有诗见寄次韵答之

杨爵

音问来从北海上,故人遥向此相怜。yīn wèn lái cóng běi hǎi shàng,gù rén yáo xiàng cǐ xiāng lián。
难将璞璧投幽室,可把长缨濯下泉。nán jiāng pú bì tóu yōu shì,kě bǎ zhǎng yīng zhuó xià quán。
我自福堂安桎梏,君于陋巷诵遗编。wǒ zì fú táng ān zhì gù,jūn yú lòu xiàng sòng yí biān。
死生穷达了无事,不负男儿此百年。sǐ shēng qióng dá le wú shì,bù fù nán ér cǐ bǎi nián。

闻赵白楼复总兵赠之以诗

杨爵

文武俊才今再用,一身万里此长城。wén wǔ jùn cái jīn zài yòng,yī shēn wàn lǐ cǐ zhǎng chéng。
诗书本自儒林重,韬略复为麾下惊。shī shū běn zì rú lín zhòng,tāo lüè fù wèi huī xià jīng。
采芑妙成猷算壮,扬旗时扫塞尘清。cǎi qǐ miào chéng yóu suàn zhuàng,yáng qí shí sǎo sāi chén qīng。
功成待画麒麟阁,不说燕山山上铭。gōng chéng dài huà qí lín gé,bù shuō yàn shān shān shàng míng。