古诗词

题云津书屋

杨爵

江南书屋号云津,千卷万卷皆非新。jiāng nán shū wū hào yún jīn,qiān juǎn wàn juǎn jiē fēi xīn。
读书谁解书中意,我识刘氏家传真。dú shū shuí jiě shū zhōng yì,wǒ shí liú shì jiā chuán zhēn。
积德先世有贤哲,认得孔颜不是贫。jī dé xiān shì yǒu xián zhé,rèn dé kǒng yán bù shì pín。
开基不肯买附郭,惟以典籍贻后人。kāi jī bù kěn mǎi fù guō,wéi yǐ diǎn jí yí hòu rén。
精一肇自唐虞初,此是古人心上书。jīng yī zhào zì táng yú chū,cǐ shì gǔ rén xīn shàng shū。
后来读者失其要,一生辛勤类蠹鱼。hòu lái dú zhě shī qí yào,yī shēng xīn qín lèi dù yú。
人心原是书之本,会寻真趣便能虚。rén xīn yuán shì shū zhī běn,huì xún zhēn qù biàn néng xū。
心书与道相忘处,身居天下之广居。xīn shū yǔ dào xiāng wàng chù,shēn jū tiān xià zhī guǎng jū。
吾闻陋巷颜氏子,耕莘伊老翁,学发孔圣蕴,德与昊天同。wú wén lòu xiàng yán shì zi,gēng shēn yī lǎo wēng,xué fā kǒng shèng yùn,dé yǔ hào tiān tóng。
道业千年昭宇宙,孰非昔人读书功。dào yè qiān nián zhāo yǔ zhòu,shú fēi xī rén dú shū gōng。
继述远将源流挹,独立今见水部公。jì shù yuǎn jiāng yuán liú yì,dú lì jīn jiàn shuǐ bù gōng。
匡时不恤触危机,振拔真有古人风。kuāng shí bù xù chù wēi jī,zhèn bá zhēn yǒu gǔ rén fēng。
正气虽由衡岳降,修为要自云津中。zhèng qì suī yóu héng yuè jiàng,xiū wèi yào zì yún jīn zhōng。
秦中鄙人愿学步,蔓草安得比长松。qín zhōng bǐ rén yuàn xué bù,màn cǎo ān dé bǐ zhǎng sōng。
嗟我东南有心事,耿耿日夜望苍穹。jiē wǒ dōng nán yǒu xīn shì,gěng gěng rì yè wàng cāng qióng。
国恩诏许释狂罪,扁舟同过吕梁洪。guó ēn zhào xǔ shì kuáng zuì,biǎn zhōu tóng guò lǚ liáng hóng。
随君得拜汉高帝,豁然开我此心蒙。suí jūn dé bài hàn gāo dì,huō rán kāi wǒ cǐ xīn méng。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

送耿良弼

杨爵

七载幽窗与世忘,故人感激意偏长。qī zài yōu chuāng yǔ shì wàng,gù rén gǎn jī yì piān zhǎng。
圣明未肯杀忠直,早晚吾将归故乡。shèng míng wèi kěn shā zhōng zhí,zǎo wǎn wú jiāng guī gù xiāng。

送耿良弼

杨爵

蝴蝶梦中五十年,将身但合老林泉。hú dié mèng zhōng wǔ shí nián,jiāng shēn dàn hé lǎo lín quán。
冥行走入深坑里,空负良朋意戚然。míng xíng zǒu rù shēn kēng lǐ,kōng fù liáng péng yì qī rán。

送耿良弼

杨爵

千里风尘到帝乡,悬悬念我我心伤。qiān lǐ fēng chén dào dì xiāng,xuán xuán niàn wǒ wǒ xīn shāng。
乔陵安得还相遇,共醉桃花流水旁。qiáo líng ān dé hái xiāng yù,gòng zuì táo huā liú shuǐ páng。

雪茶

杨爵

雾后飞来满太空,巧将轻片舞条风。wù hòu fēi lái mǎn tài kōng,qiǎo jiāng qīng piàn wǔ tiáo fēng。
六花烹作六安水,瑞气都留玉盏中。liù huā pēng zuò liù ān shuǐ,ruì qì dōu liú yù zhǎn zhōng。

偶有感

杨爵

吾狂岁岁系燕台,一盏浊醪百虑开。wú kuáng suì suì xì yàn tái,yī zhǎn zhuó láo bǎi lǜ kāi。
醉后自忘安险处,误将囚所作蓬莱。zuì hòu zì wàng ān xiǎn chù,wù jiāng qiú suǒ zuò péng lái。

偶有感

杨爵

吾衰久不念东周,那惜斑毛出鬓头。wú shuāi jiǔ bù niàn dōng zhōu,nà xī bān máo chū bìn tóu。
海宇升平天自造,可能一手障狂流。hǎi yǔ shēng píng tiān zì zào,kě néng yī shǒu zhàng kuáng liú。

偶有感

杨爵

吾心原未解深思,宇宙安能独任之。wú xīn yuán wèi jiě shēn sī,yǔ zhòu ān néng dú rèn zhī。
力薄不堪身万死,疏愚空使后人嗤。lì báo bù kān shēn wàn sǐ,shū yú kōng shǐ hòu rén chī。

偶有感

杨爵

老夫经岁卧幽窗,慨世忧时念益长。lǎo fū jīng suì wò yōu chuāng,kǎi shì yōu shí niàn yì zhǎng。
白日似怜吾寂寞,故从小隙放余光。bái rì shì lián wú jì mò,gù cóng xiǎo xì fàng yú guāng。

偶有感

杨爵

当年祗抱素餐羞,一日疏狂七载囚。dāng nián zhī bào sù cān xiū,yī rì shū kuáng qī zài qiú。
安得此时廊庙上,有人聊为我皇忧。ān dé cǐ shí láng miào shàng,yǒu rén liáo wèi wǒ huáng yōu。

慰章秀才

杨爵

多难不须日叹嗟,男儿身到即为家。duō nán bù xū rì tàn jiē,nán ér shēn dào jí wèi jiā。
阶前一片雪融处,饶我春深复种瓜。jiē qián yī piàn xuě róng chù,ráo wǒ chūn shēn fù zhǒng guā。

送赵大尹出狱

杨爵

我在关西子在东,百年适得此相逢。wǒ zài guān xī zi zài dōng,bǎi nián shì dé cǐ xiāng féng。
从今音问千山隔,人世真如一梦中。cóng jīn yīn wèn qiān shān gé,rén shì zhēn rú yī mèng zhōng。

残雪

杨爵

瑶花不但遍燕山,幽地虚池总一般。yáo huā bù dàn biàn yàn shān,yōu dì xū chí zǒng yī bān。
只恐春风吹得急,徘徊再赏片时间。zhǐ kǒng chūn fēng chuī dé jí,pái huái zài shǎng piàn shí jiān。

残雪

杨爵

同云知不再凄凄,当午阳晖照故迟。tóng yún zhī bù zài qī qī,dāng wǔ yáng huī zhào gù chí。
赏汝笑无春脚味,兴来但有感怀诗。shǎng rǔ xiào wú chūn jiǎo wèi,xīng lái dàn yǒu gǎn huái shī。

读萧处士行状

杨爵

纷纷落到静观中,一点浮云散太空。fēn fēn luò dào jìng guān zhōng,yī diǎn fú yún sàn tài kōng。
老笔千年心事在,未须身后问穷通。lǎo bǐ qiān nián xīn shì zài,wèi xū shēn hòu wèn qióng tōng。

送人归秦

杨爵

春到燕台策马还,文旌指日度函关。chūn dào yàn tái cè mǎ hái,wén jīng zhǐ rì dù hán guān。
故人若问圜中兴,道与山林总一般。gù rén ruò wèn huán zhōng xīng,dào yǔ shān lín zǒng yī bān。