古诗词

陶石篑兄弟远来见访诗以别之

袁宏道

五步一花开,十步一花飞。wǔ bù yī huā kāi,shí bù yī huā fēi。
不知谁中子,郁郁吐清姿。bù zhī shuí zhōng zi,yù yù tǔ qīng zī。
恬淡僧标格,潇洒士威仪。tián dàn sēng biāo gé,xiāo sǎ shì wēi yí。
手提白玉尘,身披浅色衣。shǒu tí bái yù chén,shēn pī qiǎn sè yī。
徒步入闾门,挥羽上阶墀。tú bù rù lǘ mén,huī yǔ shàng jiē chí。
僮仆尽魁伟,一一晢而肥。tóng pū jǐn kuí wěi,yī yī zhé ér féi。
或言是山人,或言星相师。huò yán shì shān rén,huò yán xīng xiāng shī。
或云乡里子,闻声始觉非。huò yún xiāng lǐ zi,wén shēng shǐ jué fēi。
通刺无姓名,短纸摺不齐。tōng cì wú xìng míng,duǎn zhǐ zhé bù qí。
一揖径登床,草草寒喧而。yī yī jìng dēng chuáng,cǎo cǎo hán xuān ér。
执手不问病,捧腹但言饥。zhí shǒu bù wèn bìng,pěng fù dàn yán jī。
设黍呼儿子,蒸鱼命小妻。shè shǔ hū ér zi,zhēng yú mìng xiǎo qī。
广长舌有象,突兀语难羁。guǎng zhǎng shé yǒu xiàng,tū wù yǔ nán jī。
欲穷人外理,先剖世间疑。yù qióng rén wài lǐ,xiān pōu shì jiān yí。
五行何因起,天地何高卑。wǔ xíng hé yīn qǐ,tiān dì hé gāo bēi。
鹄乌何白黑,日月何盈亏。gǔ wū hé bái hēi,rì yuè hé yíng kuī。
生胡然而至,死胡然而?。shēng hú rán ér zhì,sǐ hú rán ér guī。
天胡然而喜,鬼胡然而悲。tiān hú rán ér xǐ,guǐ hú rán ér bēi。
事无微不究,语无响不奇。shì wú wēi bù jiū,yǔ wú xiǎng bù qí。
独不及臧否,一切细碎词。dú bù jí zāng fǒu,yī qiè xì suì cí。
玄旨穷三日,清言畅四肢。xuán zhǐ qióng sān rì,qīng yán chàng sì zhī。
爱君玺入理,恐我倦伤脾。ài jūn xǐ rù lǐ,kǒng wǒ juàn shāng pí。
未作经年别,先为五日辞。wèi zuò jīng nián bié,xiān wèi wǔ rì cí。
入宫寻西子,涉水吊鸱夷。rù gōng xún xī zi,shè shuǐ diào chī yí。
七十二螺髻,三万六坡璃。qī shí èr luó jì,sān wàn liù pō lí。
山水既奇敌,相得永因依。shān shuǐ jì qí dí,xiāng dé yǒng yīn yī。
有如重瞳郎,配合皇英妃。yǒu rú zhòng tóng láng,pèi hé huáng yīng fēi。
又如曹阿瞒,生逢大耳儿。yòu rú cáo ā mán,shēng féng dà ěr ér。
石公貌高古,林屋洞倾攲。shí gōng mào gāo gǔ,lín wū dòng qīng qī。
玉绕消夏湾,水啮十人矶。yù rào xiāo xià wān,shuǐ niè shí rén jī。
浪头悬闾里,屋底腥蛟螭。làng tóu xuán lǘ lǐ,wū dǐ xīng jiāo chī。
山鬼攀萝出,鲛人傍槛睎。shān guǐ pān luó chū,jiāo rén bàng kǎn xī。
卑者如鼋鼍,立者如象犀。bēi zhě rú yuán tuó,lì zhě rú xiàng xī。
幽者穿海底,高者蹑云梯。yōu zhě chuān hǎi dǐ,gāo zhě niè yún tī。
绿橘黄柑树,青牛白马祠。lǜ jú huáng gān shù,qīng niú bái mǎ cí。
土人之新果,乡女贡山鸡。tǔ rén zhī xīn guǒ,xiāng nǚ gòng shān jī。
胜事纷难记,名山到始知。shèng shì fēn nán jì,míng shān dào shǐ zhī。
一朝尽缥渺,一雨负莫釐。yī cháo jǐn piāo miǎo,yī yǔ fù mò lí。
归来为我言,山水见须眉。guī lái wèi wǒ yán,shān shuǐ jiàn xū méi。
长公八九纪,叔子二十诗。zhǎng gōng bā jiǔ jì,shū zi èr shí shī。
字字传寔迹,语语发光辉。zì zì chuán shí jì,yǔ yǔ fā guāng huī。
不独作者难,读者亦应稀。bù dú zuò zhě nán,dú zhě yì yīng xī。
谭罢理前问,愁未申后期。tán bà lǐ qián wèn,chóu wèi shēn hòu qī。
还将赤金子,试我白绵锤。hái jiāng chì jīn zi,shì wǒ bái mián chuí。
拈花怜佛笑,摘叶止儿啼。niān huā lián fú xiào,zhāi yè zhǐ ér tí。
蹶杀紫胡犬,踢倒西河狮。jué shā zǐ hú quǎn,tī dào xī hé shī。
击石原无竹,悟桃空有枝。jī shí yuán wú zhú,wù táo kōng yǒu zhī。
一番铜铁语,万仞箭锋机。yī fān tóng tiě yǔ,wàn rèn jiàn fēng jī。
病得发而减,客以乐忘疲。bìng dé fā ér jiǎn,kè yǐ lè wàng pí。
流连十许日,情短六个时。liú lián shí xǔ rì,qíng duǎn liù gè shí。
大夫一滴泪,错落贵珠玑。dà fū yī dī lèi,cuò luò guì zhū jī。
今日若为别,相顾浩涟洏。jīn rì ruò wèi bié,xiāng gù hào lián ér。
去去复去去,吴江落日低。qù qù fù qù qù,wú jiāng luò rì dī。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

秦中杂咏

袁宏道

吊古意不禁,披搸倚断枝。diào gǔ yì bù jìn,pī zhēn yǐ duàn zhī。
道逢雪岭叟,笑我真情痴。dào féng xuě lǐng sǒu,xiào wǒ zhēn qíng chī。
尔从京师来,习见汉官仪。ěr cóng jīng shī lái,xí jiàn hàn guān yí。
未央即宫阙,金马即铜墀。wèi yāng jí gōng quē,jīn mǎ jí tóng chí。
团营即细柳,绮陌即庄逵。tuán yíng jí xì liǔ,qǐ mò jí zhuāng kuí。
西山千万髻,终南同崔巍。xī shān qiān wàn jì,zhōng nán tóng cuī wēi。
下有高梁河,即古曲江池。xià yǒu gāo liáng hé,jí gǔ qū jiāng chí。
瑶台与金屋,所贮即妖姬。yáo tái yǔ jīn wū,suǒ zhù jí yāo jī。
残棺断火垄,即今金紫儿。cán guān duàn huǒ lǒng,jí jīn jīn zǐ ér。
辟彼膏烛光,前者已灰飞。pì bǐ gāo zhú guāng,qián zhě yǐ huī fēi。
后火续新火,焰焰同一辉。hòu huǒ xù xīn huǒ,yàn yàn tóng yī huī。
若以天眼观,青草生蛾眉。ruò yǐ tiān yǎn guān,qīng cǎo shēng é méi。
飘风遇轻云,无事哭荒碑。piāo fēng yù qīng yún,wú shì kū huāng bēi。

靳尚祠

袁宏道

骨谗犹可忏,舌惺岂不悔。gǔ chán yóu kě chàn,shé xīng qǐ bù huǐ。
佞鬼亦相容,始知佛如海。nìng guǐ yì xiāng róng,shǐ zhī fú rú hǎi。
至今篱落下,不忍种兰茝。zhì jīn lí luò xià,bù rěn zhǒng lán chǎi。

别无念

袁宏道

五年一会面,一别不惨然。wǔ nián yī huì miàn,yī bié bù cǎn rán。
只消三回别,便是十五年。zhǐ xiāo sān huí bié,biàn shì shí wǔ nián。
念我志参学,黄杨木子禅。niàn wǒ zhì cān xué,huáng yáng mù zi chán。
百遍听师语,终不破紏缠。bǎi biàn tīng shī yǔ,zhōng bù pò tǒu chán。
辟彼生肓人,生不识紫朱。pì bǐ shēng huāng rén,shēng bù shí zǐ zhū。
告以朱何似,转告转模糊。gào yǐ zhū hé shì,zhuǎn gào zhuǎn mó hú。
别师既不忍,留师复苦难。bié shī jì bù rěn,liú shī fù kǔ nán。
十月江风多,留毛盖脑寒。shí yuè jiāng fēng duō,liú máo gài nǎo hán。

别丘大

袁宏道

世人等闲聚,亦复等闲别。shì rén děng xián jù,yì fù děng xián bié。
我辈会非常,别宁不痛切。wǒ bèi huì fēi cháng,bié níng bù tòng qiè。
天荒古木寒,愁老石皮裂。tiān huāng gǔ mù hán,chóu lǎo shí pí liè。
十月江上风,酸却行人辙。shí yuè jiāng shàng fēng,suān què xíng rén zhé。
常年别妻儿,道我肝如铁。cháng nián bié qī ér,dào wǒ gān rú tiě。
今夕送君去,化作红炉雪。jīn xī sòng jūn qù,huà zuò hóng lú xuě。
荆树掇皮真,竹子到头节。jīng shù duō pí zhēn,zhú zi dào tóu jié。
万里黄州程,一步一心折。wàn lǐ huáng zhōu chéng,yī bù yī xīn zhé。

白乳泉

袁宏道

一片青石棱,方长六大字。yī piàn qīng shí léng,fāng zhǎng liù dà zì。
何人妄刻画,减却飞扬势。hé rén wàng kè huà,jiǎn què fēi yáng shì。
泉久污泥多,叶老鎗旗坠。quán jiǔ wū ní duō,yè lǎo qiāng qí zhuì。
纵有陆龟蒙,亦无茶可试。zòng yǒu lù guī méng,yì wú chá kě shì。

送梅子马督木北上

袁宏道

男儿但得志,何必知阶级。nán ér dàn dé zhì,hé bì zhī jiē jí。
往者三殿灾,梓人进公秩。wǎng zhě sān diàn zāi,zǐ rén jìn gōng zhì。
督木数万里,杞梓被天黑。dū mù shù wàn lǐ,qǐ zǐ bèi tiān hēi。
长年千许人,餐餐损邮食。zhǎng nián qiān xǔ rén,cān cān sǔn yóu shí。
目今事戎马,公私敝已极。mù jīn shì róng mǎ,gōng sī bì yǐ jí。
减得一丝毫,便是竭心力。jiǎn dé yī sī háo,biàn shì jié xīn lì。
雀飞无劲毛,不若蛟有翼。què fēi wú jìn máo,bù ruò jiāo yǒu yì。
爱君才调好,部署有规则。ài jūn cái diào hǎo,bù shǔ yǒu guī zé。
气猛而肠刚,幕府中难得。qì měng ér cháng gāng,mù fǔ zhōng nán dé。
此是有用人,终堪事绝域。cǐ shì yǒu yòng rén,zhōng kān shì jué yù。

别袁中夫

袁宏道

梁鸿伯通桥,中夫陆家带。liáng hóng bó tōng qiáo,zhōng fū lù jiā dài。
都是失意人,一般滞吴会。dōu shì shī yì rén,yī bān zhì wú huì。
汉水虽方广,不能浮一芥。hàn shuǐ suī fāng guǎng,bù néng fú yī jiè。
孤桐既以摧,穷凤复何赖。gū tóng jì yǐ cuī,qióng fèng fù hé lài。
回首吴松江,冲风折车盖。huí shǒu wú sōng jiāng,chōng fēng zhé chē gài。

哀殇

袁宏道

弱腕系金铃,青丝绾偏髻。ruò wàn xì jīn líng,qīng sī wǎn piān jì。
胸前两绣囊,犹作长命字。xiōng qián liǎng xiù náng,yóu zuò zhǎng mìng zì。
欠尔三斗乳,偿汝一升泪。qiàn ěr sān dòu rǔ,cháng rǔ yī shēng lèi。
稚魂半尺馀,荒荒投旅次。zhì hún bàn chǐ yú,huāng huāng tóu lǚ cì。
我尝静坐思,生死同一例。wǒ cháng jìng zuò sī,shēng sǐ tóng yī lì。
子既光我行,即是鬼先辈。zi jì guāng wǒ xíng,jí shì guǐ xiān bèi。
如彼排场人,尊卑乃相递。rú bǐ pái chǎng rén,zūn bēi nǎi xiāng dì。
一去与一来,孰知非天戏。yī qù yǔ yī lái,shú zhī fēi tiān xì。

哀殇

袁宏道

逆旅投主人,不待卸鞭棰。nì lǚ tóu zhǔ rén,bù dài xiè biān chuí。
颜尘尚未浣,已渡向他之。yán chén shàng wèi huàn,yǐ dù xiàng tā zhī。
来如风过林,去若鸟辞枝。lái rú fēng guò lín,qù ruò niǎo cí zhī。
细鬼胜巨人,量汝必有知。xì guǐ shèng jù rén,liàng rǔ bì yǒu zhī。
吾欲痛哭汝,恐汝笑吾痴。wú yù tòng kū rǔ,kǒng rǔ xiào wú chī。
辟彼筵宴时,朱紫栉巾綦。pì bǐ yán yàn shí,zhū zǐ zhì jīn qí。
一宾偶先去,诸客尽歔唏。yī bīn ǒu xiān qù,zhū kè jǐn xū xī。
去者固太早,歔者亦何迷。qù zhě gù tài zǎo,xū zhě yì hé mí。
转眼即天明,请君听鸡啼。zhuǎn yǎn jí tiān míng,qǐng jūn tīng jī tí。

梦诗

袁宏道

梦国不离枕,枕上觅不得。mèng guó bù lí zhěn,zhěn shàng mì bù dé。
当其在梦时,有枕亦不识。dāng qí zài mèng shí,yǒu zhěn yì bù shí。
醒里梦元空,梦中醒亦灭。xǐng lǐ mèng yuán kōng,mèng zhōng xǐng yì miè。
安知醒天地,无枕在其侧。ān zhī xǐng tiān dì,wú zhěn zài qí cè。
梦醒若循环,谁幻复谁实。mèng xǐng ruò xún huán,shuí huàn fù shuí shí。

大游仙诗

袁宏道

朝菌羡蟪蛄,既为物所诮。cháo jūn xiàn huì gū,jì wèi wù suǒ qiào。
众庶慕长生,道宁不窃笑。zhòng shù mù zhǎng shēng,dào níng bù qiè xiào。
仙视人则长,道校仙则夭。xiān shì rén zé zhǎng,dào xiào xiān zé yāo。
长短埋归尽,计量抑何小。zhǎng duǎn mái guī jǐn,jì liàng yì hé xiǎo。
千秋万岁后,人事殊可晓。qiān qiū wàn suì hòu,rén shì shū kě xiǎo。
无非霜露代,及以日月杲。wú fēi shuāng lù dài,jí yǐ rì yuè gǎo。
天如覆口铛,民若浮根草。tiān rú fù kǒu dāng,mín ruò fú gēn cǎo。
礼法厮牵缠,干戈叠搅扰。lǐ fǎ sī qiān chán,gàn gē dié jiǎo rǎo。
百年犹恨多,矧歌不衰老。bǎi nián yóu hèn duō,shěn gē bù shuāi lǎo。
所以过量人,希心无上道。suǒ yǐ guò liàng rén,xī xīn wú shàng dào。
不贪绝粒方,唯贵虚无宝。bù tān jué lì fāng,wéi guì xū wú bǎo。
外身而身存,此是长寿考。wài shēn ér shēn cún,cǐ shì zhǎng shòu kǎo。

经太华

袁宏道

天地如文人,精华不可刊。tiān dì rú wén rén,jīng huá bù kě kān。
而其秀杰气,常在水与山。ér qí xiù jié qì,cháng zài shuǐ yǔ shān。
华山翠天表,五岳让高寒。huá shān cuì tiān biǎo,wǔ yuè ràng gāo hán。
当其匠意时,百灵穷肺肝。dāng qí jiàng yì shí,bǎi líng qióng fèi gān。
琢以月天斤,洗以银浦澜。zuó yǐ yuè tiān jīn,xǐ yǐ yín pǔ lán。
抺以洪蒙烟,照以日月丸。mèi yǐ hóng méng yān,zhào yǐ rì yuè wán。
十二楼五城,处处映青鬟。shí èr lóu wǔ chéng,chù chù yìng qīng huán。
尝恐诸仙人,鹤辔憩此间。cháng kǒng zhū xiān rén,hè pèi qì cǐ jiān。
天风刷毛羽,千里佩珊珊。tiān fēng shuā máo yǔ,qiān lǐ pèi shān shān。

经太华

袁宏道

昔闻华山名,今见华山貌。xī wén huá shān míng,jīn jiàn huá shān mào。
何时陟微茫,遍偿宿所好。hé shí zhì wēi máng,biàn cháng sù suǒ hǎo。
手搴青芙蓉,玉女隔花笑。shǒu qiān qīng fú róng,yù nǚ gé huā xiào。
数尽仙掌文,唤醒希夷觉。shù jǐn xiān zhǎng wén,huàn xǐng xī yí jué。
少时耽子墨,颇识徐熙妙。shǎo shí dān zi mò,pǒ shí xú xī miào。
幅绢对青山,临崖亲写照。fú juàn duì qīng shān,lín yá qīn xiě zhào。
不取色态妍,唯求神骨肖。bù qǔ sè tài yán,wéi qiú shén gǔ xiào。
俗黛与凡霞,无事点幽奥。sú dài yǔ fán xiá,wú shì diǎn yōu ào。
断岩著孙登,虚空发清啸。duàn yán zhù sūn dēng,xū kōng fā qīng xiào。

邢州道上大风

袁宏道

南风卷地昏,拗折道傍树。nán fēng juǎn dì hūn,ǎo zhé dào bàng shù。
吹面如有痕,欲拔髭须去。chuī miàn rú yǒu hén,yù bá zī xū qù。
此地足黄沙,易作风神怒。cǐ dì zú huáng shā,yì zuò fēng shén nù。
冈陵忽变迁,老马不知路。gāng líng hū biàn qiān,lǎo mǎ bù zhī lù。
日暮憩邮亭,颜面都非故。rì mù qì yóu tíng,yán miàn dōu fēi gù。
盆水贮渗泥,双眼出烟雾。pén shuǐ zhù shèn ní,shuāng yǎn chū yān wù。
诘旦过沙河,未至心见怖。jí dàn guò shā hé,wèi zhì xīn jiàn bù。
何事太行山,酣沉了不寤。hé shì tài xíng shān,hān chén le bù wù。
岂无一掬波,浣此秋空污。qǐ wú yī jū bō,huàn cǐ qiū kōng wū。
梦中排九阍,芒履沾云絮。mèng zhōng pái jiǔ hūn,máng lǚ zhān yún xù。
投棰击眠龙,惊起如飞骛。tóu chuí jī mián lóng,jīng qǐ rú fēi wù。

饮方渭津斋中

袁宏道

山斋多快事,弹棋角杯斝。shān zhāi duō kuài shì,dàn qí jiǎo bēi jiǎ。
卫水啮墙流,瓶中鬼帆泻。wèi shuǐ niè qiáng liú,píng zhōng guǐ fān xiè。
鱼鹰窥笔床,溪花乱枰马。yú yīng kuī bǐ chuáng,xī huā luàn píng mǎ。
开帘触新韵,高吟对梧槚。kāi lián chù xīn yùn,gāo yín duì wú jiǎ。