古诗词

陶石篑兄弟远来见访诗以别之

袁宏道

五步一花开,十步一花飞。wǔ bù yī huā kāi,shí bù yī huā fēi。
不知谁中子,郁郁吐清姿。bù zhī shuí zhōng zi,yù yù tǔ qīng zī。
恬淡僧标格,潇洒士威仪。tián dàn sēng biāo gé,xiāo sǎ shì wēi yí。
手提白玉尘,身披浅色衣。shǒu tí bái yù chén,shēn pī qiǎn sè yī。
徒步入闾门,挥羽上阶墀。tú bù rù lǘ mén,huī yǔ shàng jiē chí。
僮仆尽魁伟,一一晢而肥。tóng pū jǐn kuí wěi,yī yī zhé ér féi。
或言是山人,或言星相师。huò yán shì shān rén,huò yán xīng xiāng shī。
或云乡里子,闻声始觉非。huò yún xiāng lǐ zi,wén shēng shǐ jué fēi。
通刺无姓名,短纸摺不齐。tōng cì wú xìng míng,duǎn zhǐ zhé bù qí。
一揖径登床,草草寒喧而。yī yī jìng dēng chuáng,cǎo cǎo hán xuān ér。
执手不问病,捧腹但言饥。zhí shǒu bù wèn bìng,pěng fù dàn yán jī。
设黍呼儿子,蒸鱼命小妻。shè shǔ hū ér zi,zhēng yú mìng xiǎo qī。
广长舌有象,突兀语难羁。guǎng zhǎng shé yǒu xiàng,tū wù yǔ nán jī。
欲穷人外理,先剖世间疑。yù qióng rén wài lǐ,xiān pōu shì jiān yí。
五行何因起,天地何高卑。wǔ xíng hé yīn qǐ,tiān dì hé gāo bēi。
鹄乌何白黑,日月何盈亏。gǔ wū hé bái hēi,rì yuè hé yíng kuī。
生胡然而至,死胡然而?。shēng hú rán ér zhì,sǐ hú rán ér guī。
天胡然而喜,鬼胡然而悲。tiān hú rán ér xǐ,guǐ hú rán ér bēi。
事无微不究,语无响不奇。shì wú wēi bù jiū,yǔ wú xiǎng bù qí。
独不及臧否,一切细碎词。dú bù jí zāng fǒu,yī qiè xì suì cí。
玄旨穷三日,清言畅四肢。xuán zhǐ qióng sān rì,qīng yán chàng sì zhī。
爱君玺入理,恐我倦伤脾。ài jūn xǐ rù lǐ,kǒng wǒ juàn shāng pí。
未作经年别,先为五日辞。wèi zuò jīng nián bié,xiān wèi wǔ rì cí。
入宫寻西子,涉水吊鸱夷。rù gōng xún xī zi,shè shuǐ diào chī yí。
七十二螺髻,三万六坡璃。qī shí èr luó jì,sān wàn liù pō lí。
山水既奇敌,相得永因依。shān shuǐ jì qí dí,xiāng dé yǒng yīn yī。
有如重瞳郎,配合皇英妃。yǒu rú zhòng tóng láng,pèi hé huáng yīng fēi。
又如曹阿瞒,生逢大耳儿。yòu rú cáo ā mán,shēng féng dà ěr ér。
石公貌高古,林屋洞倾攲。shí gōng mào gāo gǔ,lín wū dòng qīng qī。
玉绕消夏湾,水啮十人矶。yù rào xiāo xià wān,shuǐ niè shí rén jī。
浪头悬闾里,屋底腥蛟螭。làng tóu xuán lǘ lǐ,wū dǐ xīng jiāo chī。
山鬼攀萝出,鲛人傍槛睎。shān guǐ pān luó chū,jiāo rén bàng kǎn xī。
卑者如鼋鼍,立者如象犀。bēi zhě rú yuán tuó,lì zhě rú xiàng xī。
幽者穿海底,高者蹑云梯。yōu zhě chuān hǎi dǐ,gāo zhě niè yún tī。
绿橘黄柑树,青牛白马祠。lǜ jú huáng gān shù,qīng niú bái mǎ cí。
土人之新果,乡女贡山鸡。tǔ rén zhī xīn guǒ,xiāng nǚ gòng shān jī。
胜事纷难记,名山到始知。shèng shì fēn nán jì,míng shān dào shǐ zhī。
一朝尽缥渺,一雨负莫釐。yī cháo jǐn piāo miǎo,yī yǔ fù mò lí。
归来为我言,山水见须眉。guī lái wèi wǒ yán,shān shuǐ jiàn xū méi。
长公八九纪,叔子二十诗。zhǎng gōng bā jiǔ jì,shū zi èr shí shī。
字字传寔迹,语语发光辉。zì zì chuán shí jì,yǔ yǔ fā guāng huī。
不独作者难,读者亦应稀。bù dú zuò zhě nán,dú zhě yì yīng xī。
谭罢理前问,愁未申后期。tán bà lǐ qián wèn,chóu wèi shēn hòu qī。
还将赤金子,试我白绵锤。hái jiāng chì jīn zi,shì wǒ bái mián chuí。
拈花怜佛笑,摘叶止儿啼。niān huā lián fú xiào,zhāi yè zhǐ ér tí。
蹶杀紫胡犬,踢倒西河狮。jué shā zǐ hú quǎn,tī dào xī hé shī。
击石原无竹,悟桃空有枝。jī shí yuán wú zhú,wù táo kōng yǒu zhī。
一番铜铁语,万仞箭锋机。yī fān tóng tiě yǔ,wàn rèn jiàn fēng jī。
病得发而减,客以乐忘疲。bìng dé fā ér jiǎn,kè yǐ lè wàng pí。
流连十许日,情短六个时。liú lián shí xǔ rì,qíng duǎn liù gè shí。
大夫一滴泪,错落贵珠玑。dà fū yī dī lèi,cuò luò guì zhū jī。
今日若为别,相顾浩涟洏。jīn rì ruò wèi bié,xiāng gù hào lián ér。
去去复去去,吴江落日低。qù qù fù qù qù,wú jiāng luò rì dī。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

避俗

袁宏道

一朝见俗子,三日面生尘。yī cháo jiàn sú zi,sān rì miàn shēng chén。
所以薰修客,长年如畏人。suǒ yǐ xūn xiū kè,zhǎng nián rú wèi rén。
买丝绣高士,栽松作比邻。mǎi sī xiù gāo shì,zāi sōng zuò bǐ lín。
不有沧溟水,马得横海鳞。bù yǒu cāng míng shuǐ,mǎ dé héng hǎi lín。

送峨嵋僧清源时源请有檀香佛刻镂甚精

袁宏道

师从峨嵋来,往返经几宿。shī cóng é méi lái,wǎng fǎn jīng jǐ sù。
兹山闻最高,几许到天竺。zī shān wén zuì gāo,jǐ xǔ dào tiān zhú。
师行遍天下,无乃是神足。shī xíng biàn tiān xià,wú nǎi shì shén zú。
竦身入梵宫,镂此旃檀佛。sǒng shēn rù fàn gōng,lòu cǐ zhān tán fú。

黄梁祠

袁宏道

八番邯郸道,半世卢生枕。bā fān hán dān dào,bàn shì lú shēng zhěn。
滚滚枕中人,渴名如渴饮。gǔn gǔn zhěn zhōng rén,kě míng rú kě yǐn。
羲皇北窗下,所乐唯甘寝。xī huáng běi chuāng xià,suǒ lè wéi gān qǐn。
只恐纷竞多,敝坏我席衽。zhǐ kǒng fēn jìng duō,bì huài wǒ xí rèn。

可道人影赞

袁宏道

生既将不来,灭岂将得去。shēng jì jiāng bù lái,miè qǐ jiāng dé qù。
欲识师真身,问取阶前树。yù shí shī zhēn shēn,wèn qǔ jiē qián shù。
手中枯木枝,脚下芒草屦。shǒu zhōng kū mù zhī,jiǎo xià máng cǎo jù。
面皱而神清,是师苦心处。miàn zhòu ér shén qīng,shì shī kǔ xīn chù。

白鹿泉

袁宏道

方池一尺馀,池复深无几。fāng chí yī chǐ yú,chí fù shēn wú jǐ。
一双金鲫鱼,旷若游海底。yī shuāng jīn jì yú,kuàng ruò yóu hǎi dǐ。
小骨冻秋云,波面香石髓。xiǎo gǔ dòng qiū yún,bō miàn xiāng shí suǐ。
但论活不活,安问浅深水。dàn lùn huó bù huó,ān wèn qiǎn shēn shuǐ。

戏题飞来峰

袁宏道

试问飞来峰,未飞在何处。shì wèn fēi lái fēng,wèi fēi zài hé chù。
人世多少尘,何事不飞去。rén shì duō shǎo chén,hé shì bù fēi qù。
高古而鲜妍,杨雄不能赋。gāo gǔ ér xiān yán,yáng xióng bù néng fù。

戏题飞来峰

袁宏道

白玉簇其巅,青莲借其色。bái yù cù qí diān,qīng lián jiè qí sè。
唯有虚空心,一片描不得。wéi yǒu xū kōng xīn,yī piàn miáo bù dé。
平生梅道人,丹青如不识。píng shēng méi dào rén,dān qīng rú bù shí。

感兴

袁宏道

白日不可晚,黄金不可为。bái rì bù kě wǎn,huáng jīn bù kě wèi。
夙心探玄理,幽与白云期。sù xīn tàn xuán lǐ,yōu yǔ bái yún qī。
众芳经春歇,秋草过时萎。zhòng fāng jīng chūn xiē,qiū cǎo guò shí wēi。
富贵非所欲,经丘以为师。fù guì fēi suǒ yù,jīng qiū yǐ wèi shī。

感兴

袁宏道

贪夫竞荣利,不顾头上霜。tān fū jìng róng lì,bù gù tóu shàng shuāng。
书生谈不朽,眉宇争昂昂。shū shēng tán bù xiǔ,méi yǔ zhēng áng áng。
生前秦项鹿,死后臧谷羊。shēng qián qín xiàng lù,sǐ hòu zāng gǔ yáng。
所以逍遥叟,栖志沉墨乡。suǒ yǐ xiāo yáo sǒu,qī zhì chén mò xiāng。

感兴

袁宏道

道逢一古叟,开唇论紫朱。dào féng yī gǔ sǒu,kāi chún lùn zǐ zhū。
方上而锐下,将无是鲁儒。fāng shàng ér ruì xià,jiāng wú shì lǔ rú。
鲁国有微言,儒者窃其肤。lǔ guó yǒu wēi yán,rú zhě qiè qí fū。
家家飨五城,谁辨鱼目珠。jiā jiā xiǎng wǔ chéng,shuí biàn yú mù zhū。

感兴

袁宏道

俗尘近不得,远之亦为弋。sú chén jìn bù dé,yuǎn zhī yì wèi yì。
扰扰色界里,具足清净人。rǎo rǎo sè jiè lǐ,jù zú qīng jìng rén。
何边超梦幻,无法过贪嗔。hé biān chāo mèng huàn,wú fǎ guò tān chēn。
曹丘一滴水,自然智慧津。cáo qiū yī dī shuǐ,zì rán zhì huì jīn。

叹镜

袁宏道

湖州镜子开生练,昨日红颜今皱面。hú zhōu jìng zi kāi shēng liàn,zuó rì hóng yán jīn zhòu miàn。
只道镜子不长情,谁知我面时时变。zhǐ dào jìng zi bù zhǎng qíng,shuí zhī wǒ miàn shí shí biàn。
背文回合双蛟戏,千钟粟锦藏鸳翅。bèi wén huí hé shuāng jiāo xì,qiān zhōng sù jǐn cáng yuān chì。
阔眼方鼻浅翠纹,古籀盘屈乌银字。kuò yǎn fāng bí qiǎn cuì wén,gǔ zhòu pán qū wū yín zì。
拂拭旋生缕缕烟,摩挲喜得重重翠。fú shì xuán shēng lǚ lǚ yān,mó sā xǐ dé zhòng zhòng cuì。
古往今来半尺铜,人间多少伤心泪。gǔ wǎng jīn lái bàn chǐ tóng,rén jiān duō shǎo shāng xīn lèi。

东阿道中晚望

袁宏道

东风吹绽红亭树,独上高原愁日暮。dōng fēng chuī zhàn hóng tíng shù,dú shàng gāo yuán chóu rì mù。
可怜骊马啼下尘,吹作游人眼中雾。kě lián lí mǎ tí xià chén,chuī zuò yóu rén yǎn zhōng wù。
青山渐高日渐低,荒园冻雀一声啼。qīng shān jiàn gāo rì jiàn dī,huāng yuán dòng què yī shēng tí。
三归台畔古碑没,项羽坟头石马嘶。sān guī tái pàn gǔ bēi méi,xiàng yǔ fén tóu shí mǎ sī。

少王郎为王幼度作

袁宏道

寒气如山压霜重,珠阁银金连晓动。hán qì rú shān yā shuāng zhòng,zhū gé yín jīn lián xiǎo dòng。
吹笙十五少王郎,手搦青梧拴彩凤。chuī shēng shí wǔ shǎo wáng láng,shǒu nuò qīng wú shuān cǎi fèng。
秃衫浅揖无宾主,满握青烟喷白麈。tū shān qiǎn yī wú bīn zhǔ,mǎn wò qīng yān pēn bái zhǔ。
金炉霍霍狮子鸣,腻烛双双芙蓉吐。jīn lú huò huò shī zi míng,nì zhú shuāng shuāng fú róng tǔ。
乳花如雪滴春香,百刻无多情则长。rǔ huā rú xuě dī chūn xiāng,bǎi kè wú duō qíng zé zhǎng。
西施入越夷光死,鹦鹉无魂鸳断肠。xī shī rù yuè yí guāng sǐ,yīng wǔ wú hún yuān duàn cháng。
丽娃宫里苔三尺,旋拂遗綦嗅蚕迹。lì wá gōng lǐ tái sān chǐ,xuán fú yí qí xiù cán jì。
古井晶莹恼杀人,梦里行云谁到席。gǔ jǐng jīng yíng nǎo shā rén,mèng lǐ xíng yún shuí dào xí。

惠山僧房短歌

袁宏道

山骨连墙粘碧筱,穴苔自种吉祥草。shān gǔ lián qiáng zhān bì xiǎo,xué tái zì zhǒng jí xiáng cǎo。
茶到三钟也醉人,花无百枝亦藏鸟。chá dào sān zhōng yě zuì rén,huā wú bǎi zhī yì cáng niǎo。
少年长老姿格清,竹炉莲卷古先生。shǎo nián zhǎng lǎo zī gé qīng,zhú lú lián juǎn gǔ xiān shēng。
东风不道禅心定,吹入山头环佩声。dōng fēng bù dào chán xīn dìng,chuī rù shān tóu huán pèi shēng。