古诗词

游天门关

袁宏道

发足自髻石,湾还可四里。fā zú zì jì shí,wān hái kě sì lǐ。
一步一惊魂,路荒不容趾。yī bù yī jīng hún,lù huāng bù róng zhǐ。
粘壁行刀脊,下视深无底。zhān bì xíng dāo jí,xià shì shēn wú dǐ。
狂锷搆虚空,痴石缀瘢?。kuáng è gòu xū kōng,chī shí zhuì bān yòu。
其沙生以坟,其骨污而泚。qí shā shēng yǐ fén,qí gǔ wū ér cǐ。
其草油以丝,其树糟而圯。qí cǎo yóu yǐ sī,qí shù zāo ér yí。
忽然硗确岩,忽然崩腾水。hū rán qiāo què yán,hū rán bēng téng shuǐ。
忽而没九天,忽而九渊起。hū ér méi jiǔ tiān,hū ér jiǔ yuān qǐ。
健夫引长绳,半日一移趾。jiàn fū yǐn zhǎng shéng,bàn rì yī yí zhǐ。
四肢互相用,臂行足以视。sì zhī hù xiāng yòng,bì xíng zú yǐ shì。
或如鸭折身,或如丁旋尾。huò rú yā zhé shēn,huò rú dīng xuán wěi。
或如鷇出壳,或如蟹引跪。huò rú kòu chū ké,huò rú xiè yǐn guì。
又如研古绘,虫蠹蚀丝理。yòu rú yán gǔ huì,chóng dù shí sī lǐ。
又如读殷盘,聱轧饤奥诡。yòu rú dú yīn pán,áo yà dìng ào guǐ。
当其快心意,虚空跃绳妓。dāng qí kuài xīn yì,xū kōng yuè shéng jì。
少焉筋力疲,蚊虻撼犀兕。shǎo yān jīn lì pí,wén méng hàn xī sì。
须发生烟岚,肌肤碎荆杞。xū fā shēng yān lán,jī fū suì jīng qǐ。
百苦到天门,相对惟口哆。bǎi kǔ dào tiān mén,xiāng duì wéi kǒu duō。
双壁削青铜,飞鸟不能止。shuāng bì xuē qīng tóng,fēi niǎo bù néng zhǐ。
一匣衔古光,方空如水洗。yī xiá xián gǔ guāng,fāng kōng rú shuǐ xǐ。
阴阳工刻轹,霜雪恣摩砥。yīn yáng gōng kè lì,shuāng xuě zì mó dǐ。
万古贮云霞,石纹绣青紫。wàn gǔ zhù yún xiá,shí wén xiù qīng zǐ。
鉃桐蛇腹段,古钮蛴螬蠡。shì tóng shé fù duàn,gǔ niǔ qí cáo lí。
诘曲史籀画,斑驳朱砂蕊。jí qū shǐ zhòu huà,bān bó zhū shā ruǐ。
僧言三十年,兹石未沾履。sēng yán sān shí nián,zī shí wèi zhān lǚ。
往时戚将军,架空一游此。wǎng shí qī jiāng jūn,jià kōng yī yóu cǐ。
长老传白猿,今来猿亦死。zhǎng lǎo chuán bái yuán,jīn lái yuán yì sǐ。
是时七月初,寒肌如粟子。shì shí qī yuè chū,hán jī rú sù zi。
引指人人危,回身面而鬼。yǐn zhǐ rén rén wēi,huí shēn miàn ér guǐ。
归来问僮仆,髭须白馀几。guī lái wèn tóng pū,zī xū bái yú jǐ。
破网取珊瑚,判命竞奇傀。pò wǎng qǔ shān hú,pàn mìng jìng qí guī。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

哭临漳令王子声

袁宏道

垂头再哭哭声哑,长夜幽幽悲逝者。chuí tóu zài kū kū shēng yǎ,zhǎng yè yōu yōu bēi shì zhě。
破玉锤珠可惜人,天何言哉无知也。pò yù chuí zhū kě xī rén,tiān hé yán zāi wú zhī yě。
三哭眼酸泪枯欲流不得流,焚香告天愿天为我开咽喉。sān kū yǎn suān lèi kū yù liú bù dé liú,fén xiāng gào tiān yuàn tiān wèi wǒ kāi yàn hóu。
颜渊鲁高士,胡为三十一而死休。yán yuān lǔ gāo shì,hú wèi sān shí yī ér sǐ xiū。
灵均楚直臣,云何枯槁江潭望君门而媒蹇修。líng jūn chǔ zhí chén,yún hé kū gǎo jiāng tán wàng jūn mén ér méi jiǎn xiū。
云何为而投阁,贺何为而赋楼。yún hé wèi ér tóu gé,hè hé wèi ér fù lóu。
渴何为而病马,癞何为而疾牛。kě hé wèi ér bìng mǎ,lài hé wèi ér jí niú。
龙何愚而触网,鳌何细而随钩。lóng hé yú ér chù wǎng,áo hé xì ér suí gōu。
山何卑而成水,海何升而为丘。shān hé bēi ér chéng shuǐ,hǎi hé shēng ér wèi qiū。
圣者不能言,愚者不能忧。shèng zhě bù néng yán,yú zhě bù néng yōu。
释迦与老子,眯蒙双白头。shì jiā yǔ lǎo zi,mī méng shuāng bái tóu。
即如王子声,高第十二秋。jí rú wáng zi shēng,gāo dì shí èr qiū。
穷年只淹蹇,低眉拜督邮。qióng nián zhǐ yān jiǎn,dī méi bài dū yóu。
谗言复间之,刺心如戈矛。chán yán fù jiān zhī,cì xīn rú gē máo。
缠棺布三尺,栖身土一抔。chán guān bù sān chǐ,qī shēn tǔ yī póu。
嗟乎子声,汝生不能一日牙牌黑须拱手长安道,又不能拂衣故园补缀先人草。jiē hū zi shēng,rǔ shēng bù néng yī rì yá pái hēi xū gǒng shǒu zhǎng ān dào,yòu bù néng fú yī gù yuán bǔ zhuì xiān rén cǎo。
万里迢遥魄伴魂,一具瘦骨官送老。wàn lǐ tiáo yáo pò bàn hún,yī jù shòu gǔ guān sòng lǎo。
福君何其薄,夺君何其早。fú jūn hé qí báo,duó jūn hé qí zǎo。
和氏空有泣,楚国无以宝。hé shì kōng yǒu qì,chǔ guó wú yǐ bǎo。
天不平,地不平,吁嗟乎王子声。tiān bù píng,dì bù píng,xū jiē hū wáng zi shēng。

横塘渡

袁宏道

横塘渡,临水步。héng táng dù,lín shuǐ bù。
郎西来,妾东去。láng xī lái,qiè dōng qù。
妾非倡家人,红楼大姓妇。qiè fēi chàng jiā rén,hóng lóu dà xìng fù。
吹花误唾郎,感郎千金顾。chuī huā wù tuò láng,gǎn láng qiān jīn gù。
妾家住虹桥,朱门十字路。qiè jiā zhù hóng qiáo,zhū mén shí zì lù。
认取辛夷花,莫过杨梅树。rèn qǔ xīn yí huā,mò guò yáng méi shù。