古诗词

苦热行

孙承恩

此日亭午暑毒剧,火云如旗映天赤。cǐ rì tíng wǔ shǔ dú jù,huǒ yún rú qí yìng tiān chì。
杲杲白日照厚地,地皮尽作龟背坼。gǎo gǎo bái rì zhào hòu dì,dì pí jǐn zuò guī bèi chè。
万生嗷嗷困曝炙,洪炉大冶烟焰赫。wàn shēng áo áo kùn pù zhì,hóng lú dà yě yān yàn hè。
赤帝司权祝融助,风伯雨师皆屏息。chì dì sī quán zhù róng zhù,fēng bó yǔ shī jiē píng xī。
眼见焦草木,还闻烁金石。yǎn jiàn jiāo cǎo mù,hái wén shuò jīn shí。
我有宝剑百金直,只愁此时融作液。wǒ yǒu bǎo jiàn bǎi jīn zhí,zhǐ chóu cǐ shí róng zuò yè。
鲲鲸蛟龙徙窟宅,下归北海波涛黑。kūn jīng jiāo lóng xǐ kū zhái,xià guī běi hǎi bō tāo hēi。
林乌戢羽兽深匿,我独何之坐蜗室。lín wū jí yǔ shòu shēn nì,wǒ dú hé zhī zuò wō shì。
朝来忍饥渐过旰,虽有美馔何能吃。cháo lái rěn jī jiàn guò gàn,suī yǒu měi zhuàn hé néng chī。
散发赤脚露两肘,蔑礼自愧难巾舄。sàn fā chì jiǎo lù liǎng zhǒu,miè lǐ zì kuì nán jīn xì。
人生脆薄本不堪,况是老夫衰病逼。rén shēng cuì báo běn bù kān,kuàng shì lǎo fū shuāi bìng bī。
有此酷烈相煎熬,岂得元气不消蚀。yǒu cǐ kù liè xiāng jiān áo,qǐ dé yuán qì bù xiāo shí。
我闻太华之西昆仑北,四时常阴雪霰积。wǒ wén tài huá zhī xī kūn lún běi,sì shí cháng yīn xuě xiàn jī。
阴风凄凄惨寒栗,安得此身插两翼,一至其地消烦疾。yīn fēng qī qī cǎn hán lì,ān dé cǐ shēn chā liǎng yì,yī zhì qí dì xiāo fán jí。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

横山八景双华峰

孙承恩

小径亦徂来,绿云郁纷纡。xiǎo jìng yì cú lái,lǜ yún yù fēn yū。
幽人时纵步,拾得青珊瑚。yōu rén shí zòng bù,shí dé qīng shān hú。

横山八景双华峰

孙承恩

盘陀白云根,常作白云主。pán tuó bái yún gēn,cháng zuò bái yún zhǔ。
何如任飞去,从龙沛霖雨。hé rú rèn fēi qù,cóng lóng pèi lín yǔ。

横山八景双华峰

孙承恩

澄波涵皓魄,骊珠漾空明。chéng bō hán hào pò,lí zhū yàng kōng míng。
幽人夜吹笛,应有蛟龙听。yōu rén yè chuī dí,yīng yǒu jiāo lóng tīng。

横山八景双华峰

孙承恩

江连云气合,海近旭光侵。jiāng lián yún qì hé,hǎi jìn xù guāng qīn。
不是春能住,林峦深更深。bù shì chūn néng zhù,lín luán shēn gèng shēn。

横山八景双华峰

孙承恩

景物杂前陈,应接每不及。jǐng wù zá qián chén,yīng jiē měi bù jí。
居然此亭中,一齐尽收拾。jū rán cǐ tíng zhōng,yī qí jǐn shōu shí。

横山八景双华峰

孙承恩

昔闻轩墀宠,今见裂土食。xī wén xuān chí chǒng,jīn jiàn liè tǔ shí。
禽荒虽有戒,不与幽人事。qín huāng suī yǒu jiè,bù yǔ yōu rén shì。

横山八景双华峰

孙承恩

分得剑溪春,种向仙人家。fēn dé jiàn xī chūn,zhǒng xiàng xiān rén jiā。
但供玉川渴,不学君谟奢。dàn gōng yù chuān kě,bù xué jūn mó shē。

题小画六首

孙承恩

林壑起凉籁,空翠洒飞雨。lín hè qǐ liáng lài,kōng cuì sǎ fēi yǔ。
坐此山中秋,忘却世间暑。zuò cǐ shān zhōng qiū,wàng què shì jiān shǔ。

题小画六首

孙承恩

暮霭忽苍然,前山日将落。mù ǎi hū cāng rán,qián shān rì jiāng luò。
扁舟早归来,湖上风色恶。biǎn zhōu zǎo guī lái,hú shàng fēng sè è。

题小画六首

孙承恩

峭壁插青障,浮云涌雪涛。qiào bì chā qīng zhàng,fú yún yǒng xuě tāo。
悠然对终日,兴与云山高。yōu rán duì zhōng rì,xīng yǔ yún shān gāo。

题小画六首

孙承恩

朝伐木丁丁,暮伐木丁丁。cháo fá mù dīng dīng,mù fá mù dīng dīng。
一担归去晚,带月煮参苓。yī dān guī qù wǎn,dài yuè zhǔ cān líng。

题小画六首

孙承恩

宇宙本无涯,浮生良可嗟。yǔ zhòu běn wú yá,fú shēng liáng kě jiē。
憧憧亦何事,吾正读南华。chōng chōng yì hé shì,wú zhèng dú nán huá。

题小画六首

孙承恩

芳洲多菰蒲,水深生烟雾。fāng zhōu duō gū pú,shuǐ shēn shēng yān wù。
渔舟乱鸣榔,惊起沙头鹭。yú zhōu luàn míng láng,jīng qǐ shā tóu lù。

又题小画

孙承恩

清风吹竹林,夕阳堕西坞。qīng fēng chuī zhú lín,xī yáng duò xī wù。
相逢且停竿,共此话今古。xiāng féng qiě tíng gān,gòng cǐ huà jīn gǔ。

题墨竹

孙承恩

嶰谷春深候,新梢落粉香。xiè gǔ chūn shēn hòu,xīn shāo luò fěn xiāng。
鹧鸪烟雨里,潇洒墨云凉。zhè gū yān yǔ lǐ,xiāo sǎ mò yún liáng。