古诗词

近田辞

孙承恩

惟道在人,不远伊迩。wéi dào zài rén,bù yuǎn yī ěr。
求道于远,道则非是。qiú dào yú yuǎn,dào zé fēi shì。
近义云何,为切为亲。jìn yì yún hé,wèi qiè wèi qīn。
随处随在,目击道存。suí chù suí zài,mù jī dào cún。
则匪汗漫,则匪浮夸。zé fěi hàn màn,zé fěi fú kuā。
愈近愈真,愈远愈差。yù jìn yù zhēn,yù yuǎn yù chà。
是故善学,鞭辟近里。shì gù shàn xué,biān pì jìn lǐ。
本之于身,以达于事。běn zhī yú shēn,yǐ dá yú shì。
即类取譬,充义达为。jí lèi qǔ pì,chōng yì dá wèi。
是谓一贯,粗精显微。shì wèi yī guàn,cū jīng xiǎn wēi。
许子有田,近也匪逖。xǔ zi yǒu tián,jìn yě fěi tì。
惟志之占,惟道之的。wéi zhì zhī zhàn,wéi dào zhī de。
许子恂恂,本实是敦。xǔ zi xún xún,běn shí shì dūn。
崇虚饰无,则匪其人。chóng xū shì wú,zé fěi qí rén。
我言许子,厥犹有义。wǒ yán xǔ zi,jué yóu yǒu yì。
匪近惟田,心性之喻。fěi jìn wéi tián,xīn xìng zhī yù。
故曰圣王,人情为田。gù yuē shèng wáng,rén qíng wèi tián。
田而弗治,稊稗生焉。tián ér fú zhì,tí bài shēng yān。
毕力尽瘁,惟农之良。bì lì jǐn cuì,wéi nóng zhī liáng。
礼耕义植,人情之防。lǐ gēng yì zhí,rén qíng zhī fáng。
许子勉旃,夙夜祗惕。xǔ zi miǎn zhān,sù yè zhī tì。
庶几寡愆,以厚其德。shù jǐ guǎ qiān,yǐ hòu qí dé。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

横山八景双华峰

孙承恩

小径亦徂来,绿云郁纷纡。xiǎo jìng yì cú lái,lǜ yún yù fēn yū。
幽人时纵步,拾得青珊瑚。yōu rén shí zòng bù,shí dé qīng shān hú。

横山八景双华峰

孙承恩

盘陀白云根,常作白云主。pán tuó bái yún gēn,cháng zuò bái yún zhǔ。
何如任飞去,从龙沛霖雨。hé rú rèn fēi qù,cóng lóng pèi lín yǔ。

横山八景双华峰

孙承恩

澄波涵皓魄,骊珠漾空明。chéng bō hán hào pò,lí zhū yàng kōng míng。
幽人夜吹笛,应有蛟龙听。yōu rén yè chuī dí,yīng yǒu jiāo lóng tīng。

横山八景双华峰

孙承恩

江连云气合,海近旭光侵。jiāng lián yún qì hé,hǎi jìn xù guāng qīn。
不是春能住,林峦深更深。bù shì chūn néng zhù,lín luán shēn gèng shēn。

横山八景双华峰

孙承恩

景物杂前陈,应接每不及。jǐng wù zá qián chén,yīng jiē měi bù jí。
居然此亭中,一齐尽收拾。jū rán cǐ tíng zhōng,yī qí jǐn shōu shí。

横山八景双华峰

孙承恩

昔闻轩墀宠,今见裂土食。xī wén xuān chí chǒng,jīn jiàn liè tǔ shí。
禽荒虽有戒,不与幽人事。qín huāng suī yǒu jiè,bù yǔ yōu rén shì。

横山八景双华峰

孙承恩

分得剑溪春,种向仙人家。fēn dé jiàn xī chūn,zhǒng xiàng xiān rén jiā。
但供玉川渴,不学君谟奢。dàn gōng yù chuān kě,bù xué jūn mó shē。

题小画六首

孙承恩

林壑起凉籁,空翠洒飞雨。lín hè qǐ liáng lài,kōng cuì sǎ fēi yǔ。
坐此山中秋,忘却世间暑。zuò cǐ shān zhōng qiū,wàng què shì jiān shǔ。

题小画六首

孙承恩

暮霭忽苍然,前山日将落。mù ǎi hū cāng rán,qián shān rì jiāng luò。
扁舟早归来,湖上风色恶。biǎn zhōu zǎo guī lái,hú shàng fēng sè è。

题小画六首

孙承恩

峭壁插青障,浮云涌雪涛。qiào bì chā qīng zhàng,fú yún yǒng xuě tāo。
悠然对终日,兴与云山高。yōu rán duì zhōng rì,xīng yǔ yún shān gāo。

题小画六首

孙承恩

朝伐木丁丁,暮伐木丁丁。cháo fá mù dīng dīng,mù fá mù dīng dīng。
一担归去晚,带月煮参苓。yī dān guī qù wǎn,dài yuè zhǔ cān líng。

题小画六首

孙承恩

宇宙本无涯,浮生良可嗟。yǔ zhòu běn wú yá,fú shēng liáng kě jiē。
憧憧亦何事,吾正读南华。chōng chōng yì hé shì,wú zhèng dú nán huá。

题小画六首

孙承恩

芳洲多菰蒲,水深生烟雾。fāng zhōu duō gū pú,shuǐ shēn shēng yān wù。
渔舟乱鸣榔,惊起沙头鹭。yú zhōu luàn míng láng,jīng qǐ shā tóu lù。

又题小画

孙承恩

清风吹竹林,夕阳堕西坞。qīng fēng chuī zhú lín,xī yáng duò xī wù。
相逢且停竿,共此话今古。xiāng féng qiě tíng gān,gòng cǐ huà jīn gǔ。

题墨竹

孙承恩

嶰谷春深候,新梢落粉香。xiè gǔ chūn shēn hòu,xīn shāo luò fěn xiāng。
鹧鸪烟雨里,潇洒墨云凉。zhè gū yān yǔ lǐ,xiāo sǎ mò yún liáng。