古诗词

初闻灯船鼓吹歌

杜濬

一声著人如梦中,双槌再下耳作聋。yī shēng zhù rén rú mèng zhōng,shuāng chuí zài xià ěr zuò lóng。
三下四下管弦沸,镫船鼓声天上至。sān xià sì xià guǎn xián fèi,dèng chuán gǔ shēng tiān shàng zhì。
居然列坐倚船弦,惊指遥看相诧异。jū rán liè zuò yǐ chuán xián,jīng zhǐ yáo kàn xiāng chà yì。
鼓声渐逼船渐近,亦解回环左右戏。gǔ shēng jiàn bī chuán jiàn jìn,yì jiě huí huán zuǒ yòu xì。
急攒冷点槌犹涩,春雷坎坎初惊蛰。jí zǎn lěng diǎn chuí yóu sè,chūn léi kǎn kǎn chū jīng zhé。
吹弹节鼓鼓倔强,中有闲声阑不入。chuī dàn jié gǔ gǔ jué qiáng,zhōng yǒu xián shēng lán bù rù。
吁嗟此时听鼓止听鸣,谁能打掏声里情。xū jiē cǐ shí tīng gǔ zhǐ tīng míng,shuí néng dǎ tāo shēng lǐ qíng。
谁能眼底求精妙,乍许胸中见太平。shuí néng yǎn dǐ qiú jīng miào,zhà xǔ xiōng zhōng jiàn tài píng。
太平久远知者稀,万历年间闻而知。tài píng jiǔ yuǎn zhī zhě xī,wàn lì nián jiān wén ér zhī。
九州富庶无旌麾,扬州之域尤稀奇。jiǔ zhōu fù shù wú jīng huī,yáng zhōu zhī yù yóu xī qí。
谁致此者帝轩羲,下有江陵张太师。shuí zhì cǐ zhě dì xuān xī,xià yǒu jiāng líng zhāng tài shī。
江陵初年执国政,乐事无多庙谟竞。jiāng líng chū nián zhí guó zhèng,lè shì wú duō miào mó jìng。
尔时秦淮一条水,伐鼓吹笙犹未盛。ěr shí qín huái yī tiáo shuǐ,fá gǔ chuī shēng yóu wèi shèng。
江陵此日富强成,圣人宫中奏云门。jiāng líng cǐ rì fù qiáng chéng,shèng rén gōng zhōng zòu yún mén。
后来宰相皆福人,普天物力东南倾。hòu lái zǎi xiāng jiē fú rén,pǔ tiān wù lì dōng nán qīng。
豪奢横溢散向水,此水不须重过秦。háo shē héng yì sàn xiàng shuǐ,cǐ shuǐ bù xū zhòng guò qín。
王家谢家侈纨袴,湖海游人斗词赋。wáng jiā xiè jiā chǐ wán kù,hú hǎi yóu rén dòu cí fù。
广陵女儿绝可怜,新安金帛谁知数。guǎng líng nǚ ér jué kě lián,xīn ān jīn bó shuí zhī shù。
旧都冠盖例无事,朝与花朝暮酒暮。jiù dōu guān gài lì wú shì,cháo yǔ huā cháo mù jiǔ mù。
水嬉不待二月半,袨服新妆桃叶渡。shuǐ xī bù dài èr yuè bàn,xuàn fú xīn zhuāng táo yè dù。
高楼夹水对排窗,卷起珠帘人面素。gāo lóu jiā shuǐ duì pái chuāng,juǎn qǐ zhū lián rén miàn sù。
腾腾便有鼓音来,镫船到处游船开。téng téng biàn yǒu gǔ yīn lái,dèng chuán dào chù yóu chuán kāi。
烛龙但恨天难夜,赤凤从教昼不回。zhú lóng dàn hèn tiān nán yè,chì fèng cóng jiào zhòu bù huí。
皇天此时亦可哀,龟年协律正奇材。huáng tiān cǐ shí yì kě āi,guī nián xié lǜ zhèng qí cái。
善和坊接平康街,弄儿狎客多渠魁。shàn hé fāng jiē píng kāng jiē,nòng ér xiá kè duō qú kuí。
船中百瓮梁溪酒,胆大心雄选锋手。chuán zhōng bǎi wèng liáng xī jiǔ,dǎn dà xīn xióng xuǎn fēng shǒu。
苏州箫管虎丘腔,太仓弦索昆山口。sū zhōu xiāo guǎn hǔ qiū qiāng,tài cāng xián suǒ kūn shān kǒu。
镇江染红制璎珞,廿腕珠镫悬一角。zhèn jiāng rǎn hóng zhì yīng luò,niàn wàn zhū dèng xuán yī jiǎo。
当前置鼓大如筐,黄金钉铰来淮阳。dāng qián zhì gǔ dà rú kuāng,huáng jīn dīng jiǎo lái huái yáng。
此声一驩众声集,不独火中闻霹雳。cǐ shēng yī huān zhòng shēng jí,bù dú huǒ zhōng wén pī lì。
风雨丛中百鸟鸣,旌旗队里将军立。fēng yǔ cóng zhōng bǎi niǎo míng,jīng qí duì lǐ jiāng jūn lì。
熬波煮火火更然,积响沈舟舟未湿。áo bō zhǔ huǒ huǒ gèng rán,jī xiǎng shěn zhōu zhōu wèi shī。
可怜如此已快意,未到端阳百分一。kě lián rú cǐ yǐ kuài yì,wèi dào duān yáng bǎi fēn yī。
记我来时卯与辰,其时海内久风尘。jì wǒ lái shí mǎo yǔ chén,qí shí hǎi nèi jiǔ fēng chén。
石榴花发照溪津,友生置酒我为宾。shí liú huā fā zhào xī jīn,yǒu shēng zhì jiǔ wǒ wèi bīn。
下船稍迟渡口塞,踏人肩背人怒嗔。xià chuán shāo chí dù kǒu sāi,tà rén jiān bèi rén nù chēn。
镫光鼓吹河河遍,衔尾蟠旋成一串。dèng guāng gǔ chuī hé hé biàn,xián wěi pán xuán chéng yī chuàn。
蔽亏果觉星河覆,演弄早使鱼龙颤。bì kuī guǒ jué xīng hé fù,yǎn nòng zǎo shǐ yú lóng chàn。
众人汹汹我静赏,初奏此时差可辩。zhòng rén xiōng xiōng wǒ jìng shǎng,chū zòu cǐ shí chà kě biàn。
须臾光响相纠结,惟闻森森沈沈直上翻云汉。xū yú guāng xiǎng xiāng jiū jié,wéi wén sēn sēn shěn shěn zhí shàng fān yún hàn。
东船西舫更交加,下视何由睹寸澜。dōng chuán xī fǎng gèng jiāo jiā,xià shì hé yóu dǔ cùn lán。
偶然闪倏透水处,如金在镕风掣电。ǒu rán shǎn shū tòu shuǐ chù,rú jīn zài róng fēng chè diàn。
楼楼堂客船船妓,近不闻声远察面。lóu lóu táng kè chuán chuán jì,jìn bù wén shēng yuǎn chá miàn。
呜呼此时镫船更难动,但坐饱食挥槌调丝按孔相凌乱。wū hū cǐ shí dèng chuán gèng nán dòng,dàn zuò bǎo shí huī chuí diào sī àn kǒng xiāng líng luàn。
侯家别携清商部,那得于中闻唱叹。hóu jiā bié xié qīng shāng bù,nà dé yú zhōng wén chàng tàn。
复有劣鼓与劣吹,就中藏拙谁能见。fù yǒu liè gǔ yǔ liè chuī,jiù zhōng cáng zhuō shuí néng jiàn。
爆竹声低烟雾浓,暂借香风解沾汗。bào zhú shēng dī yān wù nóng,zàn jiè xiāng fēng jiě zhān hàn。
露零雨下不得退,乐极生悲真可厌。lù líng yǔ xià bù dé tuì,lè jí shēng bēi zhēn kě yàn。
酒醒忽迷此何地,魂销略记伊堪恋。jiǔ xǐng hū mí cǐ hé dì,hún xiāo lüè jì yī kān liàn。
直至明朝亭时午,船松却退人相羡。zhí zhì míng cháo tíng shí wǔ,chuán sōng què tuì rén xiāng xiàn。
归来沈眠须竟日,流莺啼破河阳战。guī lái shěn mián xū jìng rì,liú yīng tí pò hé yáng zhàn。
此后游人数日稀,清淮十里桃花片。cǐ hòu yóu rén shù rì xī,qīng huái shí lǐ táo huā piàn。
记得座中客,能说王稚登。jì dé zuò zhōng kè,néng shuō wáng zhì dēng。
稚登挝鼓湘兰舞,赏音击节屠长卿。zhì dēng wō gǔ xiāng lán wǔ,shǎng yīn jī jié tú zhǎng qīng。
后来好事潘景升,晚节犹数茅止生。hòu lái hǎo shì pān jǐng shēng,wǎn jié yóu shù máo zhǐ shēng。
绝艺于今谁作主,李小大歌张卯舞。jué yì yú jīn shuí zuò zhǔ,lǐ xiǎo dà gē zhāng mǎo wǔ。
当时惆怅说于今,忍见于今又说古。dāng shí chóu chàng shuō yú jīn,rěn jiàn yú jīn yòu shuō gǔ。
年复年来事可叹,镫船伐鼓鼓不欢。nián fù nián lái shì kě tàn,dèng chuán fá gǔ gǔ bù huān。
辛壬之际大饥疫,惟见凤陵烽火,照见秦淮白骨横青滩。xīn rén zhī jì dà jī yì,wéi jiàn fèng líng fēng huǒ,zhào jiàn qín huái bái gǔ héng qīng tān。
桃叶何须怨寂寞,天子孤立在长安。táo yè hé xū yuàn jì mò,tiān zi gū lì zài zhǎng ān。
吾闻是时宰相薛复周,黄金至厚封疆仇。wú wén shì shí zǎi xiāng xuē fù zhōu,huáng jīn zhì hòu fēng jiāng chóu。
公卿济济咸一德,坐令战鼓逼龙楼。gōng qīng jì jì xián yī dé,zuò lìng zhàn gǔ bī lóng lóu。
甲申三月鼓遂破,断管残丝复谁和。jiǎ shēn sān yuè gǔ suì pò,duàn guǎn cán sī fù shuí hé。
半间堂里起笙歌,平章舟上称朝贺。bàn jiān táng lǐ qǐ shēng gē,píng zhāng zhōu shàng chēng cháo hè。
试问当时雷海青,阶下池头还几个。shì wèn dāng shí léi hǎi qīng,jiē xià chí tóu hái jǐ gè。
新剧惟传《燕子笺》,杀人有暇上游船。xīn jù wéi chuán yàn zi jiān,shā rén yǒu xiá shàng yóu chuán。
行人何必近前听,荼毒鼓中无性命。xíng rén hé bì jìn qián tīng,tú dú gǔ zhōng wú xìng mìng。
同时阿谁伎,畜尔惟有刘黄高左五侯耳。tóng shí ā shuí jì,chù ěr wéi yǒu liú huáng gāo zuǒ wǔ hóu ěr。
君不见师延靡靡濮上水,未若《玉树后庭》美。jūn bù jiàn shī yán mí mí pú shàng shuǐ,wèi ruò yù shù hòu tíng měi。
赏音何人丞相嚭,相对掀髯复切齿。shǎng yīn hé rén chéng xiāng pǐ,xiāng duì xiān rán fù qiè chǐ。
一拨弦中半壁亡,一棒鼓中万人死。yī bō xián zhōng bàn bì wáng,yī bàng gǔ zhōng wàn rén sǐ。
鼓急弦惊曲不长,两年歇绝随渔阳。gǔ jí xián jīng qū bù zhǎng,liǎng nián xiē jué suí yú yáng。
有客徒怜桥下水,无人不断渡边肠。yǒu kè tú lián qiáo xià shuǐ,wú rén bù duàn dù biān cháng。
及此相看真分外,何许藏舟一舟在。jí cǐ xiāng kàn zhēn fēn wài,hé xǔ cáng zhōu yī zhōu zài。
拂尘捍拨初光辉,奋槌扬袖蓝缕衣。fú chén hàn bō chū guāng huī,fèn chuí yáng xiù lán lǚ yī。
不镫漫乘夕波出,无伴知从何处归。bù dèng màn chéng xī bō chū,wú bàn zhī cóng hé chù guī。
争新夸奇各有故,君看西风桃李枝。zhēng xīn kuā qí gè yǒu gù,jūn kàn xī fēng táo lǐ zhī。
西风一枝众称异,东风万树空尔为。xī fēng yī zhī zhòng chēng yì,dōng fēng wàn shù kōng ěr wèi。
入耳悲欢难具说,醉里分明寸心热。rù ěr bēi huān nán jù shuō,zuì lǐ fēn míng cùn xīn rè。
呜呼汉代金仙唐舞马,此事千年无有者。wū hū hàn dài jīn xiān táng wǔ mǎ,cǐ shì qiān nián wú yǒu zhě。
兴亡不入心手间,然后声音如雨下。xīng wáng bù rù xīn shǒu jiān,rán hòu shēng yīn rú yǔ xià。
探汤挝鼓蒺藜刺,应有心肝碍胸次。tàn tāng wō gǔ jí lí cì,yīng yǒu xīn gān ài xiōng cì。
余音漠漠搅飞絮。yú yīn mò mò jiǎo fēi xù。
镫船镫,过桥去,过桥去,伤鼓声。dèng chuán dèng,guò qiáo qù,guò qiáo qù,shāng gǔ shēng。
长歌短歌歌当成。zhǎng gē duǎn gē gē dāng chéng。
陇西李贺抽身死,举杯相属樊川生。lǒng xī lǐ hè chōu shēn sǐ,jǔ bēi xiāng shǔ fán chuān shēng。
此生流落江南久,曾听当时煞尾声。cǐ shēng liú luò jiāng nán jiǔ,céng tīng dāng shí shā wěi shēng。
又听今朝第一声。yòu tīng jīn cháo dì yī shēng。
杜濬

杜濬

杜濬(1611~1687) 清初诗人。原名诏先,字于皇,号茶村,又号西止,晚号半翁。黄冈(今属湖北)人。明崇祯时太学生。明亡后,不出仕,避乱流转于南京、扬州,居南京达四十年,刻意为诗,诗多寓兴亡之感。著有《变雅堂集》。 杜濬的作品>>

猜您喜欢

浣溪沙·红桥即事

杜浚

曲曲红桥涨碧流,荷花荷叶几经秋。qū qū hóng qiáo zhǎng bì liú,hé huā hé yè jǐ jīng qiū。
谁翻水调唱凉州。shuí fān shuǐ diào chàng liáng zhōu。
更欲放船何处去,平山堂下古今愁。gèng yù fàng chuán hé chù qù,píng shān táng xià gǔ jīn chóu。
不如歌笑十三楼。bù rú gē xiào shí sān lóu。

龚宗伯座中赠优人扮虞姬

杜濬

年少当场秋思深,座中楚客最知音。nián shǎo dāng chǎng qiū sī shēn,zuò zhōng chǔ kè zuì zhī yīn。
八千子弟封侯去,唯有虞兮不负心。bā qiān zi dì fēng hóu qù,wéi yǒu yú xī bù fù xīn。

杜濬

海角收残雨,楼前散夕阳。hǎi jiǎo shōu cán yǔ,lóu qián sàn xī yáng。
行吟原草泽,醉卧即沙场。xíng yín yuán cǎo zé,zuì wò jí shā chǎng。
骑马人如戏,呼鹰俗故狂。qí mǎ rén rú xì,hū yīng sú gù kuáng。
白头苏属国,只合看牛羊。bái tóu sū shǔ guó,zhǐ hé kàn niú yáng。

古树

杜濬

闻道三株树,峥嵘古至今。wén dào sān zhū shù,zhēng róng gǔ zhì jīn。
松知秦历短,柏感汉恩深。sōng zhī qín lì duǎn,bǎi gǎn hàn ēn shēn。
用尽风霜力,难移草木心。yòng jǐn fēng shuāng lì,nán yí cǎo mù xīn。
孤撑休抱恨,苦楝亦成阴。gū chēng xiū bào hèn,kǔ liàn yì chéng yīn。