古诗词

题高漫士为王明府绘吴航胜览

王恭

无诸故国新宁县,西控雄藩古侯甸。wú zhū gù guó xīn níng xiàn,xī kòng xióng fān gǔ hóu diān。
文物遥通汉职方,河山旧入秦封建。wén wù yáo tōng hàn zhí fāng,hé shān jiù rù qín fēng jiàn。
霸气荣光几百秋,卉衣椎髻变中州。bà qì róng guāng jǐ bǎi qiū,huì yī chuí jì biàn zhōng zhōu。
清朝礼乐弥寰宇,比屋弦歌见鲁邹。qīng cháo lǐ lè mí huán yǔ,bǐ wū xián gē jiàn lǔ zōu。
六平远树烟中出,百里清晖趣非一。liù píng yuǎn shù yān zhōng chū,bǎi lǐ qīng huī qù fēi yī。
一片沧波海屿秋,千门霁色扶桑日。yī piàn cāng bō hǎi yǔ qiū,qiān mén jì sè fú sāng rì。
沧波东逝日悠悠,忆昔英雄驻采舟。cāng bō dōng shì rì yōu yōu,yì xī yīng xióng zhù cǎi zhōu。
御国归龙何处在,太常云去至今愁。yù guó guī lóng hé chù zài,tài cháng yún qù zhì jīn chóu。
伸蒙岩头桂香晚,中丞石上苔花满。shēn méng yán tóu guì xiāng wǎn,zhōng chéng shí shàng tái huā mǎn。
陈迹空馀野鸟飞,英声不逐浮云散。chén jì kōng yú yě niǎo fēi,yīng shēng bù zhú fú yún sàn。
我侯远抱连城璧,僚佐相辉应籍籍。wǒ hóu yuǎn bào lián chéng bì,liáo zuǒ xiāng huī yīng jí jí。
近郭行春露冕时,古台下马弹琴夕。jìn guō xíng chūn lù miǎn shí,gǔ tái xià mǎ dàn qín xī。
风流墨客龙门士,挥霍霜毫寄深意。fēng liú mò kè lóng mén shì,huī huò shuāng háo jì shēn yì。
都将胜概纪方舆,更喜贤侯重民事。dōu jiāng shèng gài jì fāng yú,gèng xǐ xián hóu zhòng mín shì。

王恭

王恭(1343-? ),字安仲,长乐沙堤人。家贫,少游江湖间,中年隐居七岩山,为樵夫20多年,自号“皆山樵者”。善诗文,与高木秉、陈亮等诸文士唱和,名重一时。诗人王 曾为他作《皆山樵者传》。明永乐二年(1404年),年届六十岁的王恭以儒士荐为翰林待诏,敕修《永乐大典》。永乐五年,《永乐大典》修成,王恭试诗高第,授翰林典籍。不久,辞官返里。王恭作诗,才思敏捷,下笔千言立就,诗风多凄婉,隐喻颇深。为闽中十才子之一,著有《白云樵集》四卷,《草泽狂歌》五卷及《风台清啸》等。 王恭的作品>>

猜您喜欢

金陵送人落第归江南

王恭

凤台寒日莫,千里送君还。fèng tái hán rì mò,qiān lǐ sòng jūn hái。
别梦愁京雨,乡心絓楚山。bié mèng chóu jīng yǔ,xiāng xīn guà chǔ shān。
落花偏拥棹,归雁独临关。luò huā piān yōng zhào,guī yàn dú lín guān。
应醉家林月,青云好是闲。yīng zuì jiā lín yuè,qīng yún hǎo shì xián。

野望

王恭

极浦遥山外,荒江瘴海头。jí pǔ yáo shān wài,huāng jiāng zhàng hǎi tóu。
夕岚松叶暗,孤屿鸟声幽。xī lán sōng yè àn,gū yǔ niǎo shēng yōu。
塞笛飘寒泪,邻讴起莫愁。sāi dí piāo hán lèi,lín ōu qǐ mò chóu。
连天秋草色,归思日悠悠。lián tiān qiū cǎo sè,guī sī rì yōu yōu。

送郑浮丘被诏重赴京师

王恭

关河残叶下,征棹复西游。guān hé cán yè xià,zhēng zhào fù xī yóu。
远火台城迥,微霜禁苑秋。yuǎn huǒ tái chéng jiǒng,wēi shuāng jìn yuàn qiū。
诏书天上出,宣室夜深留。zhào shū tiān shàng chū,xuān shì yè shēn liú。
浩荡论经史,时时近冕旒。hào dàng lùn jīng shǐ,shí shí jìn miǎn liú。

送刘逸人还山

王恭

天高寒日莫,念念独还山。tiān gāo hán rì mò,niàn niàn dú hái shān。
绿树悬心远,孤云入望闲。lǜ shù xuán xīn yuǎn,gū yún rù wàng xián。
水流侵石榻,落叶拥柴关。shuǐ liú qīn shí tà,luò yè yōng chái guān。
别后分遥想,诸峰杳霭间。bié hòu fēn yáo xiǎng,zhū fēng yǎo ǎi jiān。

梅江夜泊

王恭

卸帆依暝渚,带酒宿沙头。xiè fān yī míng zhǔ,dài jiǔ sù shā tóu。
戍鼓严更漏,寒钟落钓舟。shù gǔ yán gèng lòu,hán zhōng luò diào zhōu。
霜明城下水,月暗海西楼。shuāng míng chéng xià shuǐ,yuè àn hǎi xī lóu。
薄晓啼猿罢,苍苍远树愁。báo xiǎo tí yuán bà,cāng cāng yuǎn shù chóu。

山人入城

王恭

行行别翠微,迢递入城扉。xíng xíng bié cuì wēi,tiáo dì rù chéng fēi。
故旧多零落,人烟半是非。gù jiù duō líng luò,rén yān bàn shì fēi。
清霜寒使马,落日动军麾。qīng shuāng hán shǐ mǎ,luò rì dòng jūn huī。
薄莫遥钟起,还寻旧路归。báo mò yáo zhōng qǐ,hái xún jiù lù guī。

题无诸庙壁

王恭

野庙大江干,萧萧树色寒。yě miào dà jiāng gàn,xiāo xiāo shù sè hán。
断碑荒草没,画壁古苔乾。duàn bēi huāng cǎo méi,huà bì gǔ tái qián。
龙去春潮在,?鸣海月残。lóng qù chūn cháo zài,míng hǎi yuè cán。
英雄那可问,东逝更漫漫。yīng xióng nà kě wèn,dōng shì gèng màn màn。

客中闻子规

王恭

关路草凄凄,枫林杜宇啼。guān lù cǎo qī qī,fēng lín dù yǔ tí。
思深湘岸曲,声断郢云西。sī shēn xiāng àn qū,shēng duàn yǐng yún xī。
故国春归尽,他乡客去迷。gù guó chūn guī jǐn,tā xiāng kè qù mí。
凄凉听渐近,疲马亦长嘶。qī liáng tīng jiàn jìn,pí mǎ yì zhǎng sī。

春莫田家

王恭

野藤垂谷口,林径少人行。yě téng chuí gǔ kǒu,lín jìng shǎo rén xíng。
茅屋先春补,沙田候水耕。máo wū xiān chūn bǔ,shā tián hòu shuǐ gēng。
篱深孤犬吠,树密一鸠鸣。lí shēn gū quǎn fèi,shù mì yī jiū míng。
花落家僮扫,寥寥远市声。huā luò jiā tóng sǎo,liáo liáo yuǎn shì shēng。

古镜

王恭

匣里菱花镜,摩挲恨转深。xiá lǐ líng huā jìng,mó sā hèn zhuǎn shēn。
土花浮绿晕,秋月闭寒阴。tǔ huā fú lǜ yūn,qiū yuè bì hán yīn。
汉女曾窥貌,秦人己照心。hàn nǚ céng kuī mào,qín rén jǐ zhào xīn。
蛟龙今剥落,徒尔折黄金。jiāo lóng jīn bō luò,tú ěr zhé huáng jīn。

夏夜曲

王恭

初月照回廊,鸣珰出洞房。chū yuè zhào huí láng,míng dāng chū dòng fáng。
竹清残暑气,荷泛小池香。zhú qīng cán shǔ qì,hé fàn xiǎo chí xiāng。
雪腕宫罗润,云鬟夜玉凉。xuě wàn gōng luó rùn,yún huán yè yù liáng。
庭前有梧叶,早晚落银床。tíng qián yǒu wú yè,zǎo wǎn luò yín chuáng。

翡翠

王恭

羡尔炎州翠,双栖羽翼微。xiàn ěr yán zhōu cuì,shuāng qī yǔ yì wēi。
雨香红玉觜,风扬碧罗衣。yǔ xiāng hóng yù zī,fēng yáng bì luó yī。
避鹘藏深竹,衔鱼上钓矶。bì gǔ cáng shēn zhú,xián yú shàng diào jī。
吴宫矜首饰,莫道网罗稀。wú gōng jīn shǒu shì,mò dào wǎng luó xī。

送人从海城军

王恭

从军江海上,征棹去微茫。cóng jūn jiāng hǎi shàng,zhēng zhào qù wēi máng。
瘴雨孤城白,秋风大野黄。zhàng yǔ gū chéng bái,qiū fēng dà yě huáng。
旌旗连蟹舍,烟火近鲛房。jīng qí lián xiè shě,yān huǒ jìn jiāo fáng。
但使封侯贵,何须忆故乡。dàn shǐ fēng hóu guì,hé xū yì gù xiāng。

送人还岭海

王恭

别君沧海上,况是暮秋天。bié jūn cāng hǎi shàng,kuàng shì mù qiū tiān。
乱叶惊离席,孤云逐去船。luàn yè jīng lí xí,gū yún zhú qù chuán。
荔枝瘴雨外,椰叶夕阳边。lì zhī zhàng yǔ wài,yē yè xī yáng biān。
回首风尘隔,相思共渺然。huí shǒu fēng chén gé,xiāng sī gòng miǎo rán。

松寺清秋

王恭

迢递青莲宇,云边事事幽。tiáo dì qīng lián yǔ,yún biān shì shì yōu。
松花山路晚,鹤梦寺门秋。sōng huā shān lù wǎn,hè mèng sì mén qiū。
黄叶僧前落,清泉屋上流。huáng yè sēng qián luò,qīng quán wū shàng liú。
所嗟尘累久,那得此淹留。suǒ jiē chén lèi jiǔ,nà dé cǐ yān liú。
12601234567»